Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Nạp Lan Trường Càn sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Thiếu phu nhân Tần gia bị bệnh nên sáng sớm hôm nay cữu mẫu con đã về Tần gia, đến giờ vẫn chưa có về, hơn nữa ta cũng đã dặn dò đừng để bà ấy biết chuyện này, chắc là... bà ấy vẫn chưa biết gì."

Phong Như Khuynh trầm mặc.

Cữu mẫu Tần Duyệt là đại tiểu thư Tần gia, thiếu phu nhân Tần gia bị bệnh đó là đệ muội của bà ấy, mà từ trước đến giờ thân thể của Tần thiếu phu nhân luôn yếu ớt nhiều bệnh, lại không thể sinh con làm cho người Tần gia lo lắng không ít.

Cho dù như thế Tần gia cũng không có vứt bỏ vị thiếu phu nhân này, hơn nữa Tần thiếu gia Tần Lâm cũng không có ý muốn nạp thêm thiếp.

"Cữu cữu, con đã mất tích một ngày, phụ hoàng con ắt hẳn sẽ lo lắng, bây giờ con quay về hoàng cung một chuyến, sau đó... con sẽ đến Tần gia thăm Tần Thiếu phu nhân một chút."

"Con... Muốn đến Tần gia?" Nạp Lan Trường Càn có chút lo lắng, mặt ủ mày chau.

Phong Như Khuynh đột nhiên bật cười: "Cữu cữu đang lo lắng con sẽ châm biếm Tần thiếu phu nhân là gà mái không biết đẻ trứng như lúc trước à?"

Tần thiếu phu nhân là người Tần gia, cho dù vì thân thể nên bà ít ra ngoài nhưng vẫn dễ dàng có thể gặp được Phong Như Khuynh.

Mà quả thật Phong Như Khuynh đã châm biếm bà ấy rất nhiều lần, có một lần nàng làm Tần thiếu phu nhân tức giận đến mức suýt chút nữa đã ngất đi.

"Ý ta không phải như vậy..." Vẻ mặt Nạp Lan Trường Càn càng thêm bất đắc dĩ, "Ta lo lắng... Thiếu phu nhân Tần gia sợ con, nếu nhìn thấy con... có thể khiến thân thể của bà ta càng thêm khó chịu."

Phong Như Khuynh đen mặt, nguyên chủ thật sự đã tạo quá nhiều nghiệp, bây giờ nàng phải đi bù đắp cả đám người.

"Cữu cữu, ngài để cho Đại Nhi đi với con là được rồi," Phong Như Khuynh cười tủm tỉm xoa đầu Đại Nhi, "Con mang theo Đại Nhi thì ít nhất bọn họ sẽ không đuổi con ra ngoài."

Chỉ cần có thể gặp mặt Thiếu phu nhân Tần gia, toàn bộ mọi chuyện... Đều dễ xử lý...

...

Tin tức Phong Như Khuynh bình an trở về, khiến cho hoàng cung dậy sóng thêm lần nữa.

An tâm có mà tiếc hận cũng có.

Nhưng Dung Quý Phi thì đã tức giận đến mức đập gần hết đồ sứ trong phòng rồi.

Bà ta hận!

Hận Phong Như Khuynh vì sao không chết ở bên ngoài?

Càng đáng hận hơn là nàng ta không còn nghe theo lời của bà ta như xưa nữa!

Bà ta tính kế nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới leo lên đến vị trí này, vậy mà bây giờ Phong Như Khuynh lại đột nhiên tỉnh ngộ khiến tất cả những cố gắng của bà ta đều như đổ sông đổ bể!

Sao bà ta có thể không hận?

"Phong Như Khuynh! Những gì Nạp Lan Yên thiếu ta, ta muốn ngươi trả hết lại cho ta!"

Đôi mắt Lưu Dung âm trầm, lóe lên một chút oán độc khiến cho vẻ mặt bà ta càng thêm dữ tợn, vô cùng khủng bố.

Hai mươi năm trước, bà ta vừa nhìn một cái đã xác định.

Ngày hôm đó, đa số thiên chi kiêu tử của Lưu Vân quốc đều tham gia tụ hội, đương nhiên trong đó cũng có Phong Thiên Ngự người năm đó vẫn còn là thái tử.

Tài hoa của ngài ấy xuất chúng như vậy, ngài ấy tuấn lãng như những vì sao, lúc đó mọi người cũng chỉ xứng làm nền cho ngài ấy.

Đáng tiếc...

Trong mắt nam nhân này chỉ có Nạp Lan Yên, thiên kim Đại tiểu thư phủ tướng quân!

Một người là thiên chi kiêu tử, một người tao nhã tuyệt sắc, hai người bọn họ đứng chung một chỗ đến cả bóng lưng cũng xứng đôi đến thế, mà bà ta... Lại ảm đạm thất sắc.

Rõ ràng là bà ta coi trọng ngài ấy trước, dựa vào cái gì... mà trong mắt ngài ấy chỉ có Nạp Lan Yên?

Bà ta không cam lòng!

Cho nên, phụ thân bà ta liên hợp với nhiều đại thần, bắt Phong Thiên Ngự phải nạp phi sau lễ đại điển phong hậu.

Quần thần đều có ý định riêng của mình, bọn họ đều muốn đưa những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp lên giường bệ hạ, cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng liên hợp với nhau như vậy.

Lúc đó Phong Thiên Ngự vẫn còn trẻ, tiên hoàng chỉ mới vừa qua đời, ngài ấy không hề có căn cơ và thực lực cũng chưa đủ mạnh, dẫn tới việc không hề có biện pháp nào để chống cự, cho nên đó là thời cơ tốt nhất để bọn họ cưỡng ép ngài ấy.