“Không có không có, bổn vương cũng chỉ là tùy tiện hỏi .”

Cố Phi Trì cũng hiểu một chút dược tính, hôm nay mang nàng lại đây, một là muốn thăm dò một chút, hai là nghĩ lần trước nàng thế nhưng có thể dễ như trở bàn tay tìm được rết độc song đuôi, bản thân lại vô duyên vô cớ ở trước mặt bệ hạ nhặt được một công, nên cảm tạ vẫn cần cảm tạ, nên nghĩ nếu nơi này có kỳ hoa dị thảo gì nàng có thể nhìn trúng, đưa nàng một gốc để biểu lộ lòng biết ơn cũng là việc nên là.

Vừa rồi hắn quan sát biểu tình nàng xem những thứ hoa cỏ này đó , nghĩ là nàng nhận ra bọn chúng có sự khác biệt.

“Có phải ngươi cảm thấy những bông hoa này nở không đúng thời điểm hay không?”

Vân Ngạo Tuyết ừ một tiếng, chỉ chỉ một chuỗi hoa cỏ ở phía trước mình, “Kỳ quái, những thứ hoa cỏ này hoặc là sinh trưởng ở sâu trong núi trùng trùng điệp điệp, hoặc là sinh trưởng ở nơi có điều kiện cực kì hà khắc, nơi này thế nhưng có thể trồng nhiều như vậy, còn có thể đem những loài hoa tập tính khác nhau trồng trọt ở bên nhau thật là làm người kinh ngạc.”

Nàng đã từng đến những vườn thảo mộc hàng đầu ở nhiều quốc gia và khu vực để trao đổi học thuật trong thời hiện đại , ở nơi công nghệ hiện đại phát triển nhanh, cũng không thể hoàn toàn bảo đảm thảo dược có thể ở cùng một phiến thổ nhưỡng nở hoa tuần tự theo mùa, không ngờ rằng ở nơi dị thế này , nàng còn có thể tận mắt nhìn thấy kiến thức bản lĩnh bậc này, hơn nữa hoàn toàn không có sử dụng bất luận công nghệ cao nào, Vân Ngạo Tuyết thực sự bội phục.

“Những thứ này làm được như thế nào?” Hai mắt nàng phát sáng, trí tuệ của cổ nhân thực sự cường đại.

Cố Phi Trì giống như sớm biết rằng nàng sẽ hỏi như vậy, nắm lấy ngọc cốt phiến trong tay nhẹ lay động vài cái, :” Cái này có gì khó, chẳng lẽ lúc ngươi vừa tới không phát hiện sao, nơi này là ngầm, cách mặt đất khoảng chừng có trăm thước, cứ như vậy, độ ấm trước sau đều ở trạng thái tương đối ổn định, cũng có thể nói , chính là chúng ta muốn đám hoa cỏ này khi nào nở thì chúng sẽ nở khi đó.”

Đúng rồi, độ ấm bảo trì ở nhiệt độ ổn định, thì tương đương với một lồng hoa thiên nhiên, chỉ cần độ ấm đạt tới yêu cầu, mấy chuyện thụ phấn gì đó nông dân chuyên trồng hoa đều sẽ làm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Lời của Cố Phi Trì nàng cũng rất tán đồng, hắn thậm chí còn bắt đầu cảm thấy Vân Ngạo Tuyết là thật sự rất thích nơi này, thậm chí bởi vì nơi này có những thứ hoa cỏ đó, vẻ mặt còn dần dần đối với mình ôn hoà hơn.

Nhìn thấy nàng vui vẻ, Cố Phi Trì cảm thấy tâm tình của mình cũng sung sướиɠ không ít.

“Vậy ngươi có nghĩ càng nhìn càng thấy kì lạ?”

Lời này vừa nói ra càng khơi dậy lòng hiếu kì của Vân Ngạo Tuyết , biểu tình trêи mặt nàng không tránh khỏi đôi mắt Cố Phi Trì , vừa thấy biểu tình của nàng Cố Phi Trì liền biết hắn đoán đúng rồi.

Lúc này không cần Cố Phi Trì thúc giục, tự nàng bắt đầu hướng bên kia đi đến, “Ở nơi nào? Mau mang ta đi.”

Theo sát bước chân Cố Phi Trì , hai người đi tầm non nửa nén hương , lại đến một cánh cửa khác.

Mở cửa lớn, ánh sáng tràn ngập.

Tiếng người ồn ào bên trong thình lình ập đến so với ở chỗ bán ngọc thạch vừa nói rồi còn náo nhiệt hơn.

“Nơi này lại là nơi nào?”

Cố Phi Trì đi phía trước đi còn không quên giúp Vân Ngạo Tuyết chống đỡ quá những kẻ chẳng may va vào người nàng, vốn dĩ nói nhìn người phải nhìn cẩn thận, Vân Ngạo Tuyết đột nhiên phát hiện tên tiểu bạch kiểm này bên trong hắn còn rất tinh thế, nhìn hắn như vậy cũng không cảm thấy chán ghét như trước.

“Chỗ này là hội đấu giá dược thảo của Vạn Bảo Phường, bên trong cơ hồ chiêu mộ được kỳ hoa dị thảo kỳ lạ nhất của toàn Yến quốc thậm chí toàn bộ đại lục , chỉ có ngươi không thể ngờ tới, chứ không có thứ ngươi muốn tìm nhưng không thấy.”

Thấy hắn nói mơ hồ như thế, Vân Ngạo Tuyết đương nhiên không tin, nàng tốt xấu cũng từng du lịch qua các vườn thảo dược lớn cao cấp được nghiên cứu phát minh bởi nhân tài toàn thế giới, sao có thể thiếu kiến thức hơn so với người ở dị thế này.

Chẳng qua cứ như vậy, nhưng cũng vẫn khơi dậy lòng hiếu thắng của Vân Ngạo Tuyết , nàng một sửa lời vừa rồi nói cho có lệ trở thành biểu tình nghiêm tú , “Ta đây thật muốn thỉnh giáo một chút.”

Cố Phi Trì nghe vậy khóe miệng hơi câu, tay phải nhẹ nhàng nhoáng một cái nhanh chóng thu hồi quạt ngọc cốt đang mở rộng, hắn làm cái thủ thế ‘mời".

Vân Ngạo Tuyết lúc này không khách khí, nói nhẹ ‘cảm ơn", đi đầu đi vào bên trong.

Đi đến phía trước một lát, tầm nhìn dần dần trở nên rộng rãi hơn, Cố Phi Trì cùng Vân Ngạo Tuyết song song đi tới, hai người đều là nhân trung long phượng[ rồng phượng trong loài người] , khí độ tự nhiên không phải người bình thường có thể bằng , một đường đi tới hấp dẫn không ít ánh mắt.

Bên trong có rất nhiều người đều nhận thức Cố Phi Trì, cuống quít không ngừng muốn đi lên chào hỏi, kết quả đều bị Cố Phi Trì tay mắt lanh lẹ ngăn cản, lý do còn rất đầy đủ, “Hôm nay ta mang theo bằng hữu lại đây, không có rảnh.”

Kỳ thật Vân Ngạo Tuyết trong lòng vẫn luôn cảm thấy hơi kỳ quái, Cửu vương gia nhìn thế nào đều không giống như là cái kẻ dễ bị lừa gạt, chẳng lẽ bản thân mình cải trang giả dạng sứt sẹo thật sự có thể lừa hắn?

Nếu đã lừa , ở chỗ gặp Cố Phi Trì này, hai người là lần đầu gặp mặt, tổng cộng cũng chưa nói nhiều quá mấy câu, đã bị hắn gọi là bằng hữu, vậy thì tiêu chuẩn của Cửu Vương gia đối với bằng hữu, không khỏi cũng quá thấp chút.

Chính là dưới loại tình huống này nàng lại không có chỗ để hỏi cái rõ ràng, từ khi bắt đầu gặp mặt, biểu hiện của Cố Phi Trì liền đối nàng cực kỳ nhiệt tình thành thục, một chút cũng không giống như là mới gặp.

Vân Ngạo Tuyết có chút chột dạ, cũng không dám mở miệng hỏi trước, bất kể Cố Phi Trì nói cái gì với người khác, nàng đều ở bên cạnh cương cứng khuôn mặt giả vờ cười, coi bản thân như là không khí.

Mấy tên soi lông tóc so với khỉ còn tinh hơn kia, vừa thấy bộ dáng Vân Ngạo Tuyết môi hồng răng trắng , lại nghĩ đến bên ngoài đồn thổi bóng gió đối với Cửu vương gia , lập tức ánh mắt mỗi người đan chéo qua đều biết chuyện này cũng không đơn giản, thấy hắn từ chối thẳng thừng như vậy cũng không để ý, ha hả cười gượng vài tiếng, tâm như gương sáng, xem ra lời đồn bên ngoài quả nhiên không sai, cái tên Vương gia này quả nhiên là nam nữ đều ăn…

Lập tức nhóm người này liền dùng một ánh mắt ‘ ta hiểu rõ, ta hiểu ’ dừng ở trêи người Cố Phi Trì cùng Vân Ngạo Tuyết dạo qua một vòng rồi mang theo tươi cười ái muội cáo lui.

Vân Ngạo Tuyết nào biết được rằng hoa danh bên ngoài của Cố Phi Trì, trước mắt hắn với mình đã bị buộc chặt với nhau, mấy lời đồn đãi vớ vẩn không ngừng lại lại nửa điểm cũng không bị phát hiện, nàng nhíu lại mày nhìn chằm chằm bóng dáng những người đó rời đi , có chút không thể hiểu được nói: “Vì sao ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta kỳ quái như vậy ?”

Đột nhiên vừa nghe hai chữ ‘ chúng ta ’ , tiếng lòng Cố Phi Trì luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng thế nhưng nhẹ nhàng run lên, giống như nơi đầu quả tim đột nhiên không kịp phòng bị bị người trêu chọc một chút, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận đến tột cùng là loại cảm giác như thế nào, ma cảm khẽ run kia theo sau sống lưng lan tỏa ra toàn thân.

Trong nháy mắt kia, trái tim hắn không hề theo ý muốn nhảy tới cổ họng, lời nói toàn bộ bị chắn ở đầu lưỡi, thế nhưng không thể mở miệng nói được một câu.

Hắn ngốc ngốc nhìn Vân Ngạo Tuyết, cảm thấy chỗ nào đó sâu dưới đáy lòng vốn dĩ dị thường kiên cố chậm rãi, sập xuống từng chút từng chút...