Mạnh Như Tuyết theo bản năng giơ tay lên, cực lực bày ra một nụ cười: Phất Ảnh, muội đã tỉnh lại rồi.”

Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng liếc xéo nàng ta một cái, sau đó từ từ nhắm mắt lại che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt, nàng đang ở nơi nào vậy? Nàng nhớ rõ ràng là mình đang vội vã đi đến bệnh viện để làm phẫu thuật ột bệnh nhân, thế rồi trên đường đi đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra ở nơi này vậy ? Quái lạ thật, nữ nhân kia rõ ràng đang mặc cổ trang, nàng bây giờ đúng là đang ngồi trên xe, nhưng không phải là phương tiện giao thông hiện đại, vừa nãy… nàng là bị một cỗ sát ý mãnh liệt làm bừng tỉnh, nữ nhân kia kêu nàng là muội muội nhưng lại muốn giết nàng.

Đột nhiên giật mình, vóc người này có cảm giác không quen thuộc như ban đầu, hơn nữa, trong đầu nàng dường như còn có một trí nhớ khác.

Chẳng lẽ….chẳng lẽ nàng bị xuyên qua? Nàng giật mình, bị ý niệm vớ vẩn trong đầu mình làm cho kinh hãi. Thử nhắm mắt lại, nàng đột nhiên lại cảm giác thấy sát ý mãnh liệt ban nãy.

Mạnh Như Tuyết thấy nàng một lần nữa nhắm mắt lại liền nổi lên sát ý, dù sao cơ hội như vậy thật sự khó cầu.

“Muốn giết ta sao ?” Chính là lần này tay Mạnh Như Tuyết còn chưa đụng tới Mạnh Phất Ảnh thì bên tai đã vang lên một tiếng nói giống như đến từ Địa ngục. Âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên khiến Mạnh Như Tuyết bất ngờ rùng mình một cái, cảm giác như toàn thân đột nhiên bị đánh rơi xuống hố băng ngàn năm .

Lấy lại bình tĩnh nhìn Mạnh Phất Ảnh vẫn còn nhắm mắt dựa vào màn xe bên cạnh, trong nháy mắt nàng tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Tay nắm thật chặt, sự ngoan độc trong mắt lại lóe lên, lúc này đây nàng ta không do dự nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng vươn tay bịt miệng Mạnh Phất Ảnh .

“Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta sao ? ” Đôi mắt kia lại mở ra, hàn quang lạnh thấu xương bắn ra tứ phía, ánh mắt sắc bén như muốn trực tiếp xuyên thấu Mạnh Như Tuyết.

Mạnh Như Tuyết hai tay run rẩy, khăn trong tay cũng suýt nữa rơi trên mặt đất.

Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ thẳng tắp nhìn nàng từ trên xuống dưới như vậy khiến Mạnh Như Tuyết theo bản năng cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Cho tới nay người làm cho nàng sợ hãi chỉ có một , chính là nam nhân khiến nàng bỏ xuống hết thảy lại chưa từng liếc mắt coi trọng nàng. Nhưng giờ phút này, nàng lại sợ kẻ ngốc này, thật sự là rất nực cười.

Đứa ngốc ? Mạnh Như Tuyết kiềm hãm lại, kẻ này không ngốc, nhận thức như vậy làm cho lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, làm sao có thể đột nhiên không ngốc? Nàng ta rõ ràng…

Nếu như nàng ta không ngốc vậy thì càng không thể lưu lại nàng ta, nàng ta hiện tại dù sao cũng bị thương nên về căn bản là không có năng lực phản kích. Thế nhưng, lúc này, cái loại khí thế làm cho người ta kinh hãi trên người Mạnh Phất Ảnh lại làm cho nàng có chút do dự, có chút sợ hãi.

Môi đỏ mọng của Mạnh Phất Ảnh lại khẽ mở, khóe môi để lộ một tia cười khẽ, “Ngươi cứ động thủ thử xem, xem thử ai sẽ chết trước ?”

Rõ ràng chỉ là khẽ cười nhẹ nhưng lại làm người ta cảm nhận được một cảm giác lạnh băng từ đầu đến chân.Thanh âm nhàn nhạt mỉm cười lại giống như tiếng thét đòi mạng đến từ như Địa ngục.

Mạnh Như Tuyết hoàn toàn cứng người, những ngón tay run lên bần bật.

Không gian bao quanh lúc bấy giờ như một sự đối nghịch đầy quỷ dị, có lạnh lùng, có hung ác nhưng lại yên tĩnh lạ thường. Bầu không khí ấy khiến tâm Mạnh Như Tuyết rối loạn không ngừng.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Mạnh Như Tuyết cả kinh thả tay xuống, tất cả cảm xúc trên mặt biến mất, khẽ cười nói, “Muội muội không có việc gì là ta an tâm rồi, vừa nãy ta chỉ muốn… muốn nhìn một chút …”

Mặt Mạnh Như Tuyết thay đổi thực mau , nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của nàng ta như thế làm cho Mạnh Phất Ảnh hơi hơi nhíu mày, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi, phản ứng của Mạnh Như Tuyết khiến nàng biết hiện tại nàng đã an toàn, vừa rồi quả thật có chút mạo hiểm.

Nếu như nữ nhân này thật sự động thủ thì nàng căn bản không thể đáp trả, vì giờ phút này toàn thân nàng đau đớn vô cùng, một chút khí lực cũng không có.

Màn xe nhanh chóng bị xốc lên, một nha đầu thanh tú, nhanh nhẹn tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Mạnh Phất Ảnh thì kinh sợ hô lên , “Chủ tử, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Thanh âm rất sốt ruột kêu “chủ tử” kia hiển nhiên là kêu nàng, mà thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo chất vấn còn lại thì hiển nhiên là đang nhắm đến Mạnh Như Tuyết.

“Lúc nãy ở Bạch phủ , muội ấy có chút xung đột với Phong tiểu thư nên bị Bạch công tử trong lúc vô tình đẩy một chút gây thương tổn.” Mạnh Như Tuyết nhẹ giọng giải thích, gương mặt áy náy, lo lắng, giả bộ như thật nói ra chân tướng .

Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, hừ, trong lúc vô tình đẩy một cái, trong lúc vô tình đẩy có thể khiến cho người khác bị thương thành như vậy, hơn nữa còn muốn chủ nhân thật sự của thân thể này chết.

Nữ nhân này thật sự tưởng rằng trước kia ‘Nàng’ ngốc đến cái gì cũng đều không hiểu? Bây giờ trong đầu nàng còn lưu trữ một ít trí nhớ của chủ nhân thân thể này, lúc trước phát sinh chuyện gì trong đầu cũng đều nhớ rõ, hoặc lúc trước ‘Nàng’ phân biệt không rõ sự tình thiệt giả nhưng bây giờ nàng phân tích so với ai khác đều thấu triệt hơn.

“Mau, mau đến chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh ngự y.” Nha đầu kia ôm lấy Mạnh Phất Ảnh, vọt thẳng ra khỏi xe ngựa, vội vàng hô lớn.

“Không cần, ta không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Mạnh Phất Ảnh mày nhíu lại, nàng là bác sĩ, tình trạng thân thể này hiện tại nàng rất rõ ràng, cũng không có bị vết thương lớn nào cả, cái cần nhất chỉ là nghỉ ngơi thôi.

Trong trí nhớ, Hoàng Thái Hậu rất thương yêu ‘nàng’. Nếu để cho Người biết thì nàng đừng mong chỉ nghĩ nghỉ ngơi là được rồi, hơn nữa nàng cũng sợ bị Thái y tra ra những điểm khác thường.

“Chủ… chủ tử, người… người có thể nói một câu dài đầy đủ như vậy…?” Thanh Trúc đang ôm nàng chợt cứng người lại, bước chân không khỏi dừng lại, mặt kinh ngạc nhìn nàng, trong con ngươi lại tràn ra kinh hỉ.

“Tiểu thư, người không ngốc?” Đông Nhi bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng hô, lời vừa ra khỏi miệng liền ý thức được mình nói sai, có chút sợ hãi khi thấy Thanh Trúc lườm một cái,Đông Nhi giật mình, từ từ cúi đầu.

“Không ngốc, vừa mới ngã một cái thôi, có thể bị cụng đầu một chút nhưng không có vấn đề gì đâu.” Mạnh Phất Ảnh không ngần ngại chút nào, nhẹ giọng cười nói.

“Thật sao ? tiểu thư bây giờ thật sự tốt lắm, thật tốt quá, thật tốt quá.” Đông Nhi ngẩng đầu, vui mừng hoan hô, mấy nha đầu đứng cùng nàng gương mặt ai nấy đều hưng phấn.

“Vâng, thật tốt quá.” Trong con ngươi Thanh Trúc ẩn chứa vài phần kích động, tiểu thư như vậy sẽ không bị người khác bắt nạt nữa, tuy rằng Thái Hậu phân phó nàng tới chiếu cố tiểu thư, nhưng tiểu thư vì muốn gặp Bạch công tử nên thường xuyên xuất môn theo nhị tiểu thư , lại không để cho các nàng đi theo mỗi ngày.Kết quả là đều bị khi dễ, khóc trở về.

Lần này càng quá đáng hơn, Mạnh Phất Ảnh thừa dịp các nàng không để ý đã vụng trộm chạy ra ngoài, may mắn là không có chuyện gì.

Bàn tay của Mạnh Như Tuyết ở dưới tay áo không ngừng nắm chặt, nắm đến móng tay đâm vào lòng bàn tay mới nhận ra, sau đó từ từ thả ra, mặt giả bộ cao hứng nói: “Thật sự là chúc mừng muội muội, gặp họa nhưng lại được phúc.”

Thanh Trúc hai mắt chớp lên cũng không để ý tới nàng ta, trực tiếp ôm Mạnh Phất Ảnh đi vào Vương phủ.

“Sao lại thế? Nha đầu kia không còn ngốc nữa sao?” Đại phu nhân vốn chạy đến xem náo nhiệt , nhìn thấy cảnh tượng ấy mặt khó có thể tin được , hô nhỏ.

“Phải, không ngốc.” Mạnh Như Tuyết oán hận cắn răng, trong con ngươi càng hiện lên tia sáng ngoan độc ,không biết là đang tính toán chủ ý xấu xa gì.