Bạch Dật Thần lúc này hoàn toàn kinh sợ, Mạnh Phất Ảnh nói đòi hỏi quá đáng, nàng nói y là đòi hỏi quá đáng, cho tới nay, y luôn tưởng rằng trong lòng nàng vẫn luôn có y , y vẫn cho là nàng làm hết thảy mọi việc cũng là vì giận y mà thôi. Thế nhưng giờ phút này chỉ mấy chữ ‘’ đòi hỏi quá đáng ‘’ trong nháy mắt khiến lòng y lạnh như băng.

“Trẫm hôm nay sẽ hạ chỉ giải trừ hôn ước của Bạch Dật Thần cùng Mạnh Phất Ảnh .” Hoàng Thượng lại trầm giọng nói, giờ phút này trong thanh âm tràn ngập sự nghiêm nghị, không cho phép ai nói lời cự tuyệt. Khi song mắt nhìn về phía Bạch Dật Thần , sắc mặt khẽ trầm xuống, có một chút bất mãn.

Bạch Dật Thần thân mình cứng đờ, lúc này y có một ngàn không cam lòng, một vạn không muốn nhưng cũng không dám lại có bất kỳ dị nghị gì .

“Đa tạ Hoàng Thượng thành toàn.” Mạnh Phất Ảnh rốt cục nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhẹ giọng tạ ơn . Nàng rốt cục được tự do rồi .

“Tạ Hoàng Thượng.” Bộ Kinh Vũ cũng nhẹ giọng cảm tạ thánh ân, trong thanh âm có vẻ như mang theo vài phần hài lòng cười khẽ.

Hoàng thượng con ngươi nhất nhất đảo qua Mạnh Phất Ảnh cùng Bộ Kinh Vũ, đầu lông mày giãn ra ,cười khẽ, mở miệng nói lần nữa, “Muốn hay không trẫm tứ hôn cho các ngươi .”

“Hảo.” Bộ Kinh Vũ sửng sốt một chút, lập tức mở miệng đáp laị, tia cười khẽ trong thanh âm cũng càng thêm rõ ràng.

Mạnh Phất Ảnh khẽ chuyển mắt nhìn hắn, cái nhìn bình thản nhưng ẩn chứa một cỗ sát khí lạnh như băng khiến người khác kinh trệ .

“Tốt thì tốt, bất quá, ta vẫn tương đối thích nước chảy đá mòn, vẫn là bản thân mình từ từ theo đuổi sẽ thú vị hơn .” Bộ Kinh Vũ thân mình có vẻ như hơi hơi run lên một cái, sau đó liên tục sửa miệng.

“Ha ha ha… Hảo, hảo theo ý ngươi .” Hoàng Thượng đột nhiên cất tiếng cười to, thật hiển nhiên cũng chú ý tới hành động ‘’ liếc mắt đưa tình ‘’ của hai người, ý vị thâm trường nhìn Mạnh Vân Thiên liếc mắt một cái.

Mạnh Vân thiên sửng sốt một chút, trong con ngươi trung cũng ẩn chứa tia vui mừng, điều ông hy vọng chính là Phất nhi có thể tìm được một nam nhân bảo hộ nàng, yêu thương nàng thật lòng.

Chỉ có Bạch Dật Thần sắc mặt càng ngày càng khó coi, y cực lực đè nén tức giận, trong con ngươi còn mang theo vài phần ngoan tuyệt.

Kế tiếp, chính là việc kiểm lại kinh phí, so với kinh phí ban đầu thậm chí còn nhiều hơn gấp đôi, bởi vì Mạnh Phất Ảnh đã đem tất cả bạc trộm được từ trong Bạch phủ ra quyên góp. Nhiều bạc như thế này cũng có thể làm cho cha của nàng ở trên chiến trường không phải lo lắng.

Trước khi đi, Mạnh Vân Thiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó đi tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh, thấp giọng nói, “Phất nhi, năm ngày sau là đại điển tuyển chọn phi của Thất điện hạ, lúc trước con cùng Bạch Dật Thần có hôn ước nên không thể tham gia, nhưng hiện tại Hoàng Thượng đã hạ chỉ giải trừ hôn ước của con thì thịnh yến năm ngày sau , con nhất định phải tham gia.”

Ông thân là Hậu gia của Hiên Viên vương triều,loại yến hội như thế này Phất nhi đương nhiên tránh không được .

Mạnh Phất Ảnh đầu lông mày khẽ nhíu, Hiên Viên Diệp tuyển chọn phi sao?

Thấy nàng hơi hơi nhíu mày, Mạnh Vân Thiên lại thấp giọng an ủi, “Người Thất điện hạ tuyển chọn sẽ là Tuyết Nhi, thế nên con cũng không cần phải lo lắng. Đến lúc đó, con đến cũng chỉ là để góp mặt thôi.”

Mặc dù là đại điển tuyển chọn phi, nhưng trong lòng mọi người đã sớm nhận định được đáp án, tất cả mọi người đều đoán rằng Hiên Viên Diệp nhất định sẽ tuyển chọn Mạnh Như Tuyết, sở dĩ yến hội lần này, đi chẳng qua là hình thức.

“Vâng, con đã biết.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời, ý tứ của cha chính là khiến nàng đi cho vui thôi.

Trong lòng âm thầm có chút buồn cười, nàng phát giác, cha của nàng có đôi khi thật sự rất đáng yêu, thân là Hậu gia, lại có thể nói ra lời như vậy.

Chính như phụ thân nói, người Hiên Viên Diệp tuyển chọn nhất định sẽ là Mạnh Như Tuyết, dù sao Mạnh Như Tuyết không chỉ có tài mạo song toàn, mà còn có lời tiên đoán ai có được nàng ta liền được cả thiên hạ .

Một nam nhân sinh ra trong hoàng gia thì điều hắn ta xem trọng nhất chính là giang sơn, chính là thiên hạ, chuyện này là điều quá hiển nhiên.

Trên đường đi tiễn phụ thân trở về, khi nàng hơi hơi ngước mắt thì phát hiện ra Hiên Viên Diệp đang lù lù đi tới.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng coi như đã mắc nợ hắn một đại ân, thế nên đợi đến khi hắn đi gần đến , nàng cúi đầu hành lễ, “Lần này quả thực Mạnh Phất Ảnh phải tạ ơn điện hạ .”

“Hài lòng chứ ?!“ Hắn dừng bước chân , con ngươi nhàn nhạt nhìn về phía nàng, môi khẽ nhúc nhích, trong thanh âm trầm thấp có thêm vài phần cảm xúc.

“A?” Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, thật không ngờ, hắn lại đột nhiên nói một câu như vậy, liền nhanh chóng trả lời, “Vâng, hết sức hài lòng.”

Ở trước mặt hắn, nàng biết mình không cần che dấu , bởi vì, nàng biết, chỉ sợ không có chuyện gì có thể giấu diếm được hắn.

Thật ra , hắn sáng sớm đã thấy rõ toàn bộ kế hoạch của nàng.

Hiên Viên Diệp đôi mắt có vẻ như ẩn ẩn hiện lên cái gì đó, chính là lại cấp tốc ẩn xuống, nhếch môi nói , “Y phục của bổn vương quần áo xử lý mau một chút, bổn vương đang chờ mặc.”

“Vâng” Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, hắn chuyển đề tài cũng quá nhanh đi, còn có, hắn đường đường là Thất điện hạ mà lại thiếu một bộ y phục sao?

Nhìn bóng lưng hắn đi xa ,Mạnh Phất Ảnh khóe môi nhịn không được khẽ cong lên, nam nhân này rõ là…

Thời điểm Bạch Dật Thần trở lại Bạch phủ thì nhìn thấy Mạnh Như Tuyết một người đang tọa ở trong lương đình, nghĩ đến nàng ta có thể là đến tìm Tiểu Vũ, y giờ phút này tâm tình không tốt, không muốn để ý tới bất luận kẻ nào nên y làm như không nhìn thấy, trực tiếp đi về hướng phòng mình.

“Bạch công tử.” Mạnh Như Tuyết đột nhiên cất lời gọi y.

“Chuyện gì?” Bạch Dật Thần mày nhíu lại, lạnh giọng hỏi, y giờ phút này tâm tình bực bội tới cực điểm, căn bản không có tâm tình để ý tới Mạnh Như Tuyết.

Mạnh Như Tuyết nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn của Bạch Dật Thần, cũng hiểu được lúc này y tâm tình không tốt, thế nên cũng không quanh co, hai tròng mắt hơi hơi nhìn về bốn phía, thấy không có bóng dáng của những người khác thì mới thấp giọng nói, “Bạch công tử muốn thú được Mạnh Phất Ảnh sao?”

Bạch Dật Thần con ngươi chớp lên, muốn thú sao? Y dĩ nhiên muốn, theo lần đó ở Mạnh phủ nhìn thấy nàng thì y liền biết, y muốn thú nàng.

Chính là, hiện tại…

“Ta có biện pháp, có thể cho Bạch công tử có được muội ấy.” Nhìn thấy y trầm mặc, Mạnh Như Tuyết khóe môi lộ ra vẻ đắc ý , cười khẽ, nếu nàng lựa chọn cùng Bạch Dật Thần hợp tác, dĩ nhiên là không cần phải che dấu điều gì.

“Bạch Dật Thần ta muốn thứ gì , nhất định có thể dựa vào năng lực của mình đạt được, không cần bất luận ai trợ giúp.” Bạch Dật Thần lạnh lùng nhìn nàng một cái, hơi trào phúng nói, y há có thể không biết nữ nhân này muốn giở thủ đoạn gì.

“Phải không? Một Bộ Kinh Vũ, hơn nữa còn có Thất điện hạ, Bạch công tử còn có thể nắm chắc như thế không?” Mạnh Như Tuyết cũng không tức giận, lại từng chữ , từng chữ từ từ nói.

Bạch Dật Thần thân mình rõ ràng cứng đờ, không phải không thừa nhận Mạnh Như Tuyết nói rất đúng, y muốn cùng Bộ Kinh Vũ, cùng Hiên Viên Diệp tranh, chỉ sợ…

Hai tròng mắt y đột nhiên trầm xuống, sau đó cất giọng lạnh lùng :“Nói đi.”

“Ha ha…” Mạnh Như Tuyết hài lòng cười khẽ, sau đó từ từ tới gần bên người y, thấp giọng nói, “Chúng ta có thể ở yến tiệc tuyển chọn phi năm ngày sau …”

Nghe kế hoạch của Mạnh Như Tuyết xong , Bạch Dật Thần vẻ mặt càng toát lên vẻ ngoan tuyệt …

Năm ngày sau, chính là buổi thịnh yến chọn phi của Thất điện hạ.