Một người vững như núi Thái Sơn, một người lại lùi một bước.  

Ai mạnh ai yếu đã rõ.  

Tôn Vũ là Nội Kình đỉnh phong, vậy mà mạnh hơn Tiên Thiên Tông Sư?  

Tại sao có thể như vậy?  

Trong đình Tần gia, sắc mặt Lạc Anh, Lạc Minh đều thay đổi.  

Tiểu thư, có khả năng chỉ có Mông Hãn Mông lão mới là đối thủ của ông ta.  

Lạc Minh lo lắng nói.  

Lạc Anh nhíu mày gật đầu, tuy bà ta không tinh võ đạo, nhưng gặp không ít võ đạo cường giả, tất nhiên nhìn ra được Vân Thiên Không không phải đối thủ của Tôn Vũ.  

Nhất nhi thịnh, tái nhi sinh, tam nhi kiệt. Vân Thiên Không không có một, càng đừng nói hai, ba, chắc chắn sẽ thua.  

Sắc mặt đám Tần Trách, Đường Long, Lưu lão càng âm trầm, ngay cả Tiên Thiên Tông Sư cũng không phải đối thủ của Tôn Vũ, thành phố Đông Hải còn ai có thể đánh bại cao thủ nước ngoài này?  

Thành phố Đông Hải thật sự phải đổi chủ, sau này trở thành thiên hạ của Tôn Vũ sao.  

Lý Hưng và Chu Trường Hoằng thầm kêu một tiếng hay lắm, nâng chén với Vương Thiên Tước, đồng thời liếc mắt ra hiệu ông ta.  

Vương Thiên Tước ngầm hiểu, cười nham hiểm lấy điện thoại ra ấn vài cái.  

Trong một góc hẻo lánh đình Hồ Tâm, Mạc Phàm đang đang quan sát Vân Thiên Không và Tôn Vũ luận võ nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là một tin nhắn.  

Hắn mở tin nhắn ra, nhận được một bức hình.  

Trên ảnh chụp, chị họ và Lưu Phỉ Phỉ đang cắt tóc ở một cửa hàng làm tóc, hai người vừa nói vừa cười.  

Thời gian chụp ảnh là 3 phút trước, phía dưới ảnh chụp còn một dòng chữ nhỏ.  

“Tốt nhất cậu nên đến đình Hồ Tâm, nếu không cậu sẽ biết hậu quả, ha ha.  

Đám người này sợ hắn không đến, vậy mà phái người theo dõi chị họ.  

Chỉ cần hắn không đến, bọn họ sẽ ra tay với chị ấy.  

Hắn nhắn lại “Tôi đang ở đình Hồ Tâm”, rồi gửi đi, ánh mắt liếc đám Lý gia, Vương gia trong đình.  

Chỉ trong phút chốc, hắn nhìn thấy Vương Thiên Tước giơ di động lên, vẫy vẫy với Lý Hưng và Chu Trường Hoằng. - Vương Thiên Tước? Được lắm! Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang xuất hiện.  

Lúc này trên lôi đài Vân Thiên Không và Tôn Vũ đã đấu hơn mười chiêu, tiếng nổ mạnh và kình phong không ngừng vang lên, người vốn đứng tương đối gần đã sớm lùi ra xa, lúc này lôi đài bằng thép cũng trở nên gồ ghề.  

Trong Vạn Tượng Tuyệt, bất luận Vân Thiên Không sử dụng chiêu thức gì, Tôn Vũ đều có thể sử dụng chiêu thức như vậy, khiến Sâm La Vạn Tượng của Vạn Tượng Tuyệt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.  

Chuyện này còn không có gì, đáng sợ nhất là Vạn Tượng Tuyệt có thể hút nội  

khí.  

Tuy Vân Thiên Không có thể bật hơi thành binh, tụ khí giết người. Nhưng trong Vạn Tượng Tuyệt, ông ta bật hơi thành binh trực tiếp bị đánh nát, hóa thành nội khí của Tôn Vũ. Mất lại mọc ra, quả thật như lời Tôn Vũ nói lúc trước.  

hao hết nội khí, sẽ không khác gì chết, bây giờ ông ta đang trên đường chịu chết. Bật hơi thành binh thì sao, ông ta chỉ có thể hợp lực và tốc độ với Tôn Vũ. Ưu thế lớn nhất của Tiên Thiên Tông Sư là nội khí ngoại phóng, hợp tốc độ và lực lượng với một Hoành Luyện đại sư, căn bản chính là lấy trứng chọi đá.  

“Rầm!” Vân Thiên Không sơ sẩy, lộ ra một điểm yếu, Tôn Vũ tiến lên trước,  

quả đấm như khối sắt đấm mạnh vào ngực Vân Thiên Không.  

Nội khí hiện lên trên ngực, ông ta khó khăn đỡ một kích trí mạng này, cơ thể ông ta bay ra ngoài lôi đài.  

Vân Thiên Không lăn lộn mấy vòng trong không trung, lúc này mới bình yên rơi xuống đất.  

“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt ông ta trắng bệch.  

Tôn Vũ cười lạnh lùng, không ra tay như đối đãi với Đường Khôn.  

- Ông thua, muốn thử nữa không?  

Dù sao Vân Thiên Không này cũng là thuộc hạ của Lạc Anh, ngày nào đó ông ta ngủ với Lạc Anh trên giường, có Tiên Thiên Tông Sư trông cửa, cũng là một chuyện vô cùng sảng khoái.  

Tạm thời giữ lại cái mạng chó của Tiên Thiên Tông Sư này, nếu thấy khó chịu giết cũng không muộn.  

Vân Thiên Không nhíu mày, muốn đứng dây.  

Nơi này chỉ có ông ta đấu thêm được với Tôn Vũ mấy chiêu, đổi lại là người khác đã sớm chết rồi.  

- Thôi, chúng tôi thua, quay về đi.  

Lạc Anh có chút không cam lòng, nhưng chỉ có thể cúi đầu nói.  

Nếu không chịu thua, có khả năng người chết kế tiếp là Vân Thiên Không Lạc gia bồi dưỡng một Tiên Thiên Tông Sư không dễ dàng, không thể bị chết ở  

đây.  

Lạc Anh chịu thua, Lý Hưng nắm chặt tay, kích động đứng dậy. Tôn đại sư quá lợi hại rồi.  

Ngay cả Tiên Thiên Tông Sư cũng chịu thua Tôn Vũ, hôm nay còn ai, còn ai dám  

đấu?  

Ngày hôm qua bọn họ vẫn chỉ có thể trốn tránh, hôm nay ông ta có thể tung hoành ở thành phố Đông Hải rồi. Thành phố Đông Hải không còn là thiên  

hạ của Tần gia, mà là thiên hạ của Tôn Vũ Tôn gia.  

Ông ta là người của Tôn Vũ, tất nhiên quyền thế cũng không kém.  

- Chúc mừng Tôn đại sư, chúc mừng Lý tổng.  

Tiền gia ở Nam Sơn, một người đàn ông gầy yếu mặc tây trang đeo kính chắp tay nói.  

Sau Tiền gia là Trương gia ở Nam Sơn cũng đứng ra bày tỏ chúc mừng Lý Hung.  

Mặt Tôn Vũ không đổi, vẻ đắc ý trên mặt đám Lý Hưng càng đậm hơn.  

Sắc mặt đám Lưu lão âm u, không cam lòng, nhưng không có biện pháp nào. Chỉ cần Tôn Vũ nguyện ý, có thể giết tất cả bọn họ bất cứ lúc nào, đây là thực lực. Bọn họ vốn ghi hận Vương Thiên Tước ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với Lý Hưng làm chuyện xấu, nhưng bây giờ lại có chút hâm mộ Vương Thiên Tước.  

Qua hôm nay, Tôn Vũ đứng đầu thành phố Đông Hải, Lý Hưng thứ hai, sau đó là Vương Thiên Tước.  

Bây giờ bọn họ muốn theo cây cột Tôn Vũ này, bò cũng không bò được.  

Lúc này ánh mắt Tôn Vũ lại nhìn Đường Long.  

- Vân Thiên Không đúng không, bây giờ tôi giết cậu ta lần nữa, ông muốn ngăn cản tôi không?  

Trong tin nhắn Tôn Hổ gửi cho ông ta, có tên Đường Long. Với thực lực của Đường Long chắc chắn không giết được Tôn Hổ, nhưng nếu có tên trong tin nhắn, vậy thì phải chết. Lúc này trong mắt không ít người nhìn Đường Long, không chỉ không có đồng tình, thương tiếc, trái lại tràn đầy oán hận.  

Là Đường Long giết em họ Tôn Vũ, lúc này mới mang đến một nhân vật hung  

mãnh như thế.  

Bá chủ Đông Hải phải đổi chủ, bọn họ gặp phải tao ương theo, đều vì Đường  

Long.  

Sắc mặt Đường Long trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy.  

Tần Trách cúi đầu, nếu ông ta dám đứng ra lúc này, ông ta sẽ phải chết.  

Vân Thiên Không nhìn về phía Lạc Anh, gặng hỏi ý kiến bà ta.  

Lạc Anh nhíu mày do dự bất định, bình tĩnh mà suy xét, Đường Long đối xử không tệ với bà ta và Tần gia, để Tôn Vũ giết Đường Long trước mặt bà ta sao? Tất nhiên bà ta không làm được. Nhưng nếu Vân Thiên Không dám ra tay ngăn cản, phần lớn cũng là chết. - Muốn ra tay thì ra tay đi, hà tất phải nhiều lời, mày giết ông đây, sẽ có người giết mày, báo thù cho ông. Sao Đường Long không rõ thế cục hiện giờ, quát lớn.  

Không ít người lắc đầu, đã là lúc này rồi còn cứng miệng.  

Cao thủ cấp Tiên Thiên đều không phải là đối thủ của Tôn Vũ, ai có thể giúp anh ta báo thù?  

Đơn giản là nói một câu ngoan độc trước khi chết mà thôi. - Báo thù sao?  

Khóe miệng Tôn Vũ nhếch lên, cười âm hiểm nói:  

- Cậu nói Mạc đại sư kia sao, vậy bây giờ tôi giết cậu, tôi xem cậu ta báo thù cho cậu thế nào.  

Thủy kiếm lại thành hình, bay về phía Đường Long, lần này có 12 cái.  

Nếu toàn bộ đâm vào người Đường Long, thật sự sẽ thành tổ ong vò vẽ rồi.