Hai mắt Lưu gia bốc lửa nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trên mặt đều là dữ tợn.   

Lưu gia là ai chứ, bá chủ trong chợ đồ cổ, vậy mà bị một học sinh trung học ngược thảm trước mặt nhiều người như vậy, ông ta ước gì có thể lập tức băm Mạc Phàm ra vạn đoạn.   

Nhưng ngực nóng rát đau đớn nói cho ông ta biết không thể lấy lực địch lại.   

- Cho mày!   

Lưu gia cắn răng nói, đau lòng lấy miếng ngọc trong túi ra, đưa cho Mạc Phàm.   

Mạc Phàm nhận lấy miếng ngọc cẩn thận nhìn thoáng qua, không khỏi có chút thất vọng.   

Đây là một miếng cẩm thạch, lớn bằng bàn tay trẻ em, chắc là có lịch sử mấy trăm năm, mặt trên điêu khắc hoa văn hình long phượng rất sống động, ở giữa là chữ ‘bạch’ rồng bay phượng múa.   

Trong ngọc còn khắc trận pháp hộ thân nhỏ, nhưng rất đáng tiếc, linh khí trong ngọc đã mất đi không còn, nên trận pháp mất đi hiệu lực.   

Nếu linh khí vẫn còn, trái lại Cổ Ngọc mấy trăm năm có thể giúp hắn đến Trúc Cơ ngắn hơn.   

Dù vậy dựa theo giá cả bây giờ, có thể bán được 4, 50 vạn, chắc chắn không chỉ có 5000 tệ.   

Mạc Phàm lấy ngọc đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ bị đụng phải, không có gì đáng ngại, đã tự mình đứng dậy.   

- Không sao chứ?   

Mạc Phàm ân cần hỏi han.   

Tiểu Ngọc nhu thuận lắc đầu, trong mắt đều là cảm kích.   

- Em cầm lấy ngọc trước.   

Mạc Phàm đưa ngọc cho Tiểu Ngọc trước, sau đó dời mắt nhìn đám Lưu gia.   

Trong đám người, thấy Mạc Phàm vẫn chưa rời đi, một dì trung niên cầm giỏ đồ ăn nhắc nhở:   

- Chàng trai, nhanh mang cô bé rời đi đi.   

Quả thật Mạc Phàm có thể đánh nhau, năm sáu người thanh niên cũng không phải là đối thủ của hắn.   

Nhưng Lưu gia không phải là kẻ dễ bắt nạt, không chỉ tính cách đê tiện vô liêm sỉ, còn không có nhân tính.   

Nghe nói trước đó có người đào đi một món đồ cổ ở chỗ Lưu gia với giá thấp, sau đó bán được với giá cao, sau khi Lưu gia biết được, trực tiếp bắt cóc vợ con của người nọ, còn nói không đưa giá chênh lệch đây, sẽ bán vợ con người đó đi.   

Người kia cho rằng Lưu gia chỉ biết nói lời hung ác, liền báo cảnh sát, ai biết ngày hôm sau có một đoạn video clip để trước cửa nhà bọn họ, nội dung bên trong đều là hạn chế độ tuổi.   

Lưu gia không làm gì được Mạc Phàm, không có nghĩa không làm gì được những người khác, nói ví dụ như Tiểu Ngọc, Mạc Phàm không thể ở bên Tiểu Ngọc mỗi ngày được, hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.   

- Đúng vậy, chàng trai nhanh rời đi thôi.   

Những người khác cũng nhanh chóng nhắc nhở.   

Bọn họ không dám đi lên giúp Tiểu Ngọc, nhưng lương tâm vẫn chưa mất đi, chỉ sợ Lưu gia trả thù.   

Lúc này nhìn thấy một học sinh trung học như Mạc Phàm ra tay, còn dũng cảm hơn những người lớn như bọn họ, lương tâm cũng chậm rãi phát tiết.   

- Hừ hừ, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được.   

Lưu gia hừ lạnh một tiếng nói, ánh mắt âm u liếc nhìn qua đám người đang xem náo nhiệt.   

Sắc mặt những người vừa nói tái mét, lập tức câm miệng, có mấy người xoay người rời đi, sợ Lưu gia nhớ kỹ sau này trả thù.   

- Tiểu ca ca, Tiểu Ngọc lấy được ngọc rồi nên quay về, chúng ta nhanh đi thôi.   

Tiểu Ngọc cũng lo lắng khuyên.   

- Yên tâm đi.   

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Ngọc, lạnh lùng liếc nhìn Lưu gia một cái:   

- Chuyện ngày hôm nay, quả thật không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.   

Đã lấy được ngọc cho Tiểu Ngọc, nhưng hắn còn sổ nợ chưa tính.   

Hắn không thèm để ý đến uy hiếp của Lưu gia, bước đến bên cạnh Tôn Hữu Tài đánh lén hắn, cầm lấy ấm trà trên quầy hàng rót xuống.   

Tôn Hữu Tài vốn bị Mạc Phàm đạp ngất đi, bị nước trà giội lên, còn là nước nóng, hét lên một tiếng rồi nhảy dựng lên.   

Nhìn thấy Mạc Phàm đứng bên cạnh, lập tức ôm đầu.   

- Đại hiệp, đừng đánh tôi, tôi không dám nữa.   

Ông ta vốn tưởng rằng tìm Lưu gia có thể xả giận giúp ông ta, thuận tiện cầm lại vòng tay gỗ trầm hương, ai biết không khác kết quả ngày hôm qua, ngay cả Lưu gia cũng bị đánh không nhẹ.   

Bị đánh một trận còn có khả năng sẽ lại báo thù, bỗng nhiên sợ hãi hơn.   

- La bàn ông nói đâu?   

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.   

- La bàn sao?   

Tôn Hữu Tài có chút mơ màng, mắt đảo một vòng, ông ta mới nhớ tới ngày hôm qua đồng ý đưa la bàn gia truyền cho Mạc Phàm.   

- Bây giờ la bàn không ở trong tay tôi.   

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười mỉa.   

Hắn tới chợ đồ cổ chủ yếu là muốn tiến vào phòng đấu giá xem có thảo dược luyện chế Trúc Cơ đan hay không.   

Nếu gặp phải người bắt nạt Tiểu Ngọc, còn tìm chỗ dựa vững chắc tới chỉnh hắn, vậy không thể không xem la bàn này.   

Thứ nhất là thử thời vận, thứ hai là xem nhóm người này có thể giở trò gì, bây giờ rời đi không phải tác phong của hắn.   

- Ở đâu?   

- Trong nhà tôi.   

Lưu gia ở bên cạnh trầm giọng nói.   

- Đúng, đúng, ở nhà Lưu gia, tối hôm qua tôi để la bàn ở nhà Lưu gia rồi.   

Mắt Tôn Hữu Tài đảo một vòng, vội vàng trả lời.   

Ở đây Lưu gia là trời, trời nói cái gì thì là cái đó.   

- Ông để đồ của tôi ở nhà ông ta sao?   

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lạnh lùng nói.   

- Nếu mày có can đảm thì đợi tao ở chỗ này, tao lập tức về nhà lấy cho mày.   

Lưu gia cười mỉa nói, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.   

- Đúng vậy, đúng vậy.   

Tôn Hữu Tài không hiểu rõ ý của Lưu gia, nhưng vẫn gật đầu.   

Chẳng lẽ Lưu gia cũng sợ hãi, muốn đưa la bàn cho tên nhóc này, không phải la bàn này đã…   

- Có thể, tôi cho hai người nửa tiếng, nếu nửa tiếng sau hai người không tìm được la bàn, tôi sẽ đi tìm hai người.   

Mạc Phàm bình tĩnh nói, trên mặt không có chút lo lắng nào.   

- Được, nửa tiếng là đủ rồi.   

Lưu gia cười âm hiểm, trên mặt đều là đắc ý, mang theo Tôn Hữu Tài rời đi.   

- Tiểu ca ca, không phải bọn họ đi tìm người đấy chứ?   

Tiểu Ngọc hỏi.   

- Chắc vậy, nếu em sợ thì đi về trước đi.   

Mạc Phàm nói.   

- Tiểu Ngọc không sợ, Tiểu Ngọc muốn ở cạnh tiểu ca ca.   

Tiểu Ngọc nắm đôi bàn tay trắng như phấn nói.   

- Ha ha.   

Mạc Phàm cười nhẹ, không nói gì nữa.   

- Còn không đi, không phải người này đợi chết sao?   

Có người nói.   

- Đúng vậy, nhanh đi thôi, sau này đừng đến chợ đồ cổ nữa.   

Có người khuyên Mạc Phàm, thấy Mạc Phàm không chịu đi, nên không mở miệng nói nữa.   

Bọn họ chỉ có thể làm được vậy, nếu Mạc Phàm không nghe, xảy ra chuyện bọn họ cũng không có biện pháp, tự mình tìm chết.   

Nhưng trước cửa hàng còn rất nhiều người xem náo nhiệt.   

…   

Trong một ngõ nhỏ ở chợ đồ cổ, Tôn Hữu Tài tò mò hỏi:   

- Lưu gia, chẳng lẽ ông thật sự muốn đưa la bàn cho tên nhóc kia sao?   

- Đương nhiên đưa, không chỉ đưa la bàn, ông đây còn cho nó một bài học cả đời khó quên.   

Lưu gia xoa xoa ngực đau nhức cười gằn nói.   

- Lưu gia, ông đây là muốn tìm người chỉnh tên nhóc kia sao?   

Hai mắt Tôn Hữu Tài sáng lên, hưng phấn nói.   

- Ông nói thử xem?   

Lưu gia bất mãn hỏi ngược lại.   

Lưu gia là ai chứ, bị người ta đánh như vậy, sao có thể bỏ qua dễ dàng.   

- Lưu gia anh minh, tôi lập tức đi gọi anh em, tôi không tin tên nhóc này có thể lấy một chọi một trăm.   

Lưu gia cười đắc ý, học sinh trung học rất dễ lừa gạt, ông ta nói đi lấy la bàn, tên nhóc kia tin là thật, ngốc không chịu được.   

- Không cần, tên nhóc kia rất cứng, người bình thường không đối phó được.   

- Ý của Lưu gia là?   

Tôn Hữu Tài nghi ngờ hỏi.   

- Ông đi chuẩn bị cái la bàn giả đi, để cái này lên trên, nói là la bàn kia.   

Lưu gia lấy một cái kim đồng từ trong ngực ra.   

- Đây không phải là thứ trên la bàn gốc đó sao, sao lại ở đây?   

Ánh mắt Tôn Hữu Tài nhìn Lưu gia lập tức sùng bái thêm vài phần.   

- Hừ hừ, ông đừng quan tâm chuyện này, ông cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi đi tìm cao thủ chỉnh chết tên nhóc kia, nửa tiếng sau gặp nhau ở đây.   

Lưu gia lạnh lùng nói, trong mắt đều là hung ác nham hiểm.   

- Dạ.   

Tôn Hữu Tài cũng không hỏi nhiều, hai người phân công nhau biến mất trong ngõ nhỏ.