Chương 108

 

“Vâng, bệ hạ” Phượng Khương Trần rất phối hợp, trên mặt không có chút xíu vẻ không phục nào.

 

Quyết định ở hoàng thành kiếm sống, Phượng Khương Trần đã thuyết phục chính mình phải quen với các quy tắc của thế giới này.

 

Quỳ, chính là một chuyện nàng nhất định phải học được. Bất kể nàng có thể chấp nhận hay không, nàng nhìn thấy người nên quỳ thì đều phải quỳ xuống, trong lòng có bài xích đi nữa, trên mặt cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

 

Sự phối hợp của Phượng Khương Trần khiến cho Đông Lăng Tử Lãng cảm giác sâu sắc rất không thú vị, nhưng hắn lại không thể mượn nó để làm gì cả, đành phải đặt trọng điểm lên chuyện khi nào Phượng Khương Trần ra khỏi thành. Bởi vì ra khỏi thành thì làm sao có thể một mình lộn xộn xuất hiện ở trong này, ở ngoài thành gặp phải chuyện gì rồi.

 

Được rồi, hỏi một đống lớn, trọng điểm là hỏi Phượng Khương Trần đã gặp phải chuyện gì.

 

Nghe được câu hỏi của Đông Lăng Tử Lãng, Đông Lăng Vũ Cửu hơi quay đầu, dường như cũng đang đợi câu trả lời của Phượng Khương Trần, đáng tiếc…

 

Phượng Khương Trần đã làm cho tất cả mọi người đều thất vọng rồi. Bất kể Đông Lăng Tử Lãng hỏi cái gì nàng cũng chỉ nói một câu không biết. Rõ ràng đang nói dối, nhưng thái độ lại rất thản nhiên, ánh mắt trong sáng, chính trực cực kỳ.

 

Cho dù Đông Lăng Tử Lãng cố ý toát ra vẻ uy nghiêm của hoàng thất, cho dù Vũ Văn Nguyên Hòa cố ý phóng ra sát khí, gương mặt của Phượng Khương Trần vẫn không đổi sắc.

 

Nói giỡn à, nàng chính là bác sĩ quân y đã từng trải qua huấn luyện phản thẩm vấn đấy. Đừng nói lấy khí thế đè ép nàng, dù có dùng hình nàng cũng không sợ. Đối mặt với tra hỏi bức cung, những lời nói dối của Phượng Khương Trần nàng cũng đều có thể vượt qua được sự kiểm tra của máy phát hiện nói dối.

 

Tra hỏi bức cung, nhục hình bức cung, những thứ này nàng đều nhìn thử qua rồi. Đương nhiên những loại luật hình bức cung biến thái đó nàng biết một ít, nhưng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

 

Bởi vì huấn luyện viên huấn luyện bọn nàng nói, một khi gặp phải loại bức cung biến thái tra tấn người, các bạn có hai sự lựa chọn, một là nói ra tất cả những gì mình biết, hai là lựa chọn tự sát.

 

Mà trong hai loại phương pháp, huấn luyện viên đề nghị bọn nàng lựa chọn phương pháp sau. Bởi vì rơi vào trong tay loại biến thái đó, sống còn đáng sợ hơn chết.

 

Nào biết, năm đó học ở hiện đại không được dùng đến, ở cổ đại nàng lại dùng tới từng cái một rồi. Không dùng để đối phó kẻ địch, mà dùng để đối phó kẻ bạc tình Đông Lăng Tử Lãng này.

 

Đông Lăng Tử Lãng hỏi hồi lâu, cái gì cũng không hỏi ra được. Mà mặc kệ hắn hỏi như thế nào, Phượng Khương Trần vẫn mang một dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, bình tĩnh tự nhiên.

 

Nhìn thấy gương mặt bình tĩnh kia của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Tử Lãng lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận mà không có chỗ phát. Hắn hỏi không được một câu nào vì vậy dứt khoát không hỏi nữa, phất ống tay áo, mặc cho Phượng Khương Trần quỳ ở đó, tiếp tục đi tuần tra với Đông Lăng Vũ Cửu và Vũ Văn Nguyên Hòa.

 

Phượng Khương Trần nhìn thấy Đông Lăng Tử Lãng đi rồi, cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi, nào biết nàng mới hơi cử động một cái, đã có thị vệ tiến lên.

 

Cộp… Một thanh giáo dài đặt ở trên cổ của Phượng Khương Trần: “Lãng Vương có lệnh, không có mệnh lệnh của Lãng Vương, Phượng tiểu thư không được đứng lên”

 

Nói cách khác là, nếu như Đông Lăng Tử Lãng quên đi mất sự tồn tại của Phượng Khương Trần, thì Phượng Khương Trần nàng phải quỳ đến chết sao?

 

Phượng Khương Trần gật đầu một cái, tỏ vẻ nghe được, rất phối hợp quỳ xuống, nhân tiện điều chỉnh tư thế một chút, tránh cho quỳ lâu, tổn hại sức khỏe.

 

Không quỳ cẩn thận thì như thế nào, đao đặt ở trên cổ, Phượng Khương Trần nàng có kiêu ngạo hơn nữa cũng không thể khinh thường mạng sống của mình. Đông Lăng Tử Lãng là hoàng tử, muốn đối phó với nàng đương nhiên là có cách.

 

Mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nàng không dám rời khỏi kinh thành. Ở kinh thành này, nói thế nào Phượng Khương Trần nàng cũng coi như là một ‘người nổi tiếng, Đông Lăng Tử Lãng hoặc là kẻ đứng sau màn muốn giết nàng cũng phải cân nhắc hậu quả một chút.