Phượng Khương Trần gật đầu, đứng dậy chắp tay với hai vị quan sai: “Hai vị sai đại ca, ta đã hiểu chuyện, nhưng mà rất xin lỗi, ta không giúp được gì, ta không phải kẻ ngốc.

Đó là chuyện của nhị công tử nhà họ Tô, đơn thuần là kẻ mù đụng phải chuột chết.

Hai vị sai đại ca, đi thong thả, ta sẽ không tiễn.”

Nàng là bác sĩ ngoại khoa, lại không phải là bác sĩ pháp y, nàng chỉ có thể chữa bệnh cứu người chứ không phải là khám nghiệm tử thi để phá án.

Người còn sống, nàng đến đó không thành vấn đề, nhưng người đã chết rồi, nàng có thể giúp được gì chứ?

Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là phí sức không thu được kết quả tốt gì, bất lâunj kết quả như thế nào, nàng đều sẽ đắc tội với một bên.

Vị Vệ đại nhân tân nhiệm này không dám đắc tội hai nhà Vương Tạ, vì vậy đã để Phượng Khương Trần nàng làm con chim đầu đàn.

Hừ… thực sự cho rằng Phượng Khương Trần nàng là một thiên kim khuê các không có đầu óc sao?

Phượng Khương Trần không cảm tình liếc mắt.

Chuyện hôm nay, đánh chết nàng cũng sẽ không can dự vào, nếu không cẩn thận thì sẽ gặp rắc rối.

Đáng tiếc, mọi chuyện trên thế gian này không thể nào được như ý của Phượng Khương Trần ….

“Phượng tiểu thư, chuyện này e rằng có chút phiên phức.

Hôm nay bất luận có như thế nào, người cũng phải đi một chuyến” Hai quan sai vẻ mặt khó xử, rất hiểu ngầm đứng ở cổng, chặn đường đi của Phượng Khương Trần.

Phủ Y đại nhân đã có lệnh, nhất định phải mời Phượng Khương Trần qua đó, nếu không…

Vụ án này có phán như thế nào đều sẽ đắc tội một bên, Phủ Y đại nhân vừa mới nhậm chức, ông ta làm sao có thể đắc tội với người của hai nhà Vương Tạ?

Tung ra một Phượng Khương Trần đi gánh chịu cơn phẫn nộ của hai nhà Vương, Tạ, đó tuyệt đối là một chuyện lý tưởng.

“Thế nào? Ta không có năng lực giúp đỡ, các ngươi còn muốn ta đi sao?” Phượng Khương Trần đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “không năng lực”.

“Hi hi, Phượng tiểu thư, người làm sao có thể không có năng lực.

chứ? Năng lực của người tiểu nhân đã nhìn thấy qua rồi.

Tô nhị công tử là dựa vào người mới cải tử hồi sinh.

Phượng tiểu thư, bất kể thế nào, vẫn là mời người tới đó một chuyến đi”

Có giúp được hay không là một chuyện, Phượng Khương Trần đến đó để phát biểu và từ miệng của nàng nói ra điều gì đó.

Sự tức giận của hai nhà Vương Tạ tự nhiên sẽ chuyển đến trên đầu của Phượng Khương Trần.

Ý đồ nham hiểm như vậy, Phượng Khương Trần làm sao có thể không hiểu, Phượng Khương Trần tức giận đến mức toàn thân run lên.

Cái tên Vệ đại nhân này còn đáng ghét hơn cả cha của Nghiêm công tử gì đó.

Phượng Khương Trần không thèm làm trò đạo đức giả với hai người này, tức giận đập bàn: “Các người coi ta là đồ ngốc sao? Đem ta làm lưỡi dao, cũng phải xem các người có bản lĩnh đó không.

Chuyện này đừng nói là hai người các ngươi đến mời, cho dù Vệ đại nhân của các ngươi có đích thân đến đây, Phượng Khương Trần ta cũng chưa chắc nể mặt.

Cút … Đừng ép ta ra tay giết các ngươi.



Ô…

Hai quan sai thở dài một hơi, lảo đảo bước một bước suýt chút nữa té ngã, khó khăn lắm mới ổn định tinh thần lại, đang định thuyết phục lần nữa thì phía sau có một giọng nam hơi không nghiêm túc và chế giễu vang lên.

“Phượng tiểu thư mặt mũi cũng lớn lắm, Vệ đại nhân đích thân đến ngươi cũng không nể mặt, vậy còn bổn công tử đích thân đến thì sao? Ngươi có cho ta thể diện này không?”