Chương 77

 

Trừ bỏ vấn đề tranh đấu của đại gia tộc, Nhị phu nhân này cũng là muốn có một đứa bé. Bởi vì nàng cũng không hỏi Phượng Khương Trần phải làm thế nào mới có thể sinh ra một nam hài. Nàng chỉ là muốn có con.

 

Trò chuyện với Nhị phu nhân quá lâu, không cẩn thận đã đến thời gian cơm trưa. Dưới sự thình tình của Nhị phu nhân, Phượng Khương Trần ở Tạ phủ dùng cơm trưa rồi mới đi. Vừa mới đi ra cửa, liền thấy Vương Thất, Vương Cẩm Hàn đang tự trên xe ngựa đợi nàng…

 

Không đợi Phượng Khương Trần tiến lên, Vương Thất bước lại đây: “Khương Trần, ta có thể gọi ngươi như vậy không?”

 

Có việc cầu xin người khác, Vương Thất này sẽ khép nép như vậy.

 

“Ngươi không phải đã gọi rồi sao, Vương công tử tìm ta có việc?”

 

Phượng Khương Trần cũng không cho rằng Vương Thất này gọi tên nàng như thế thì thực sự xem nàng là bằng hữu.

 

Làm bằng hữu?

 

ở trong mắt Vương Thất, nàng có giá trị lợi dụng chính là bằng hữu, không có thì không phải là cái gì hết.

 

“Khương Trần, chúng ta đã là bằng hữu, ngươi gọi ta là Vương Thất hoặc là Cẩm Hàn là được rồi”

 

Phượng Khương Trần cười cười không để ý, tiếp tục nói: “Tìm ta có việc?”

 

Vương Thất công tử tự mình chờ ở cửa phủ nhà họ Tạ để gặp nàng, muốn nói không có việc gì, quỷ cũng không tin.

 

Vương Thất cũng là một người sảng khoái, sau khi Phượng Khương Trần cùng Tạ nhị phu nhân chân trước vừa nói chuyện xong, chân sau Vương Thất đã biết nội dung của cuộc nói chuyện là gì.

 

Hoặc là nói, Vương Thất tuy rằng không có đi vào, nhưng nhất cử nhất động của Phượng Khương Trần ở Tạ phủ, mỗi tiếng nói cử động của nàng, hắn đều biết.

 

Đối với năng lực của Phượng Khương Trần, hắn coi như là có một nhận thức mới. Chuyện Tạ nhị phu nhân không thể sinh dục, chính là làm cho nhị gia nhà họ Tạ đều đau đầu, không nghĩ tới ở trong mắt Phượng Khương Trần, chuyện này không đáng kể chút nào. Cho nên, Vương Thất cũng sẽ không có quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Khương Trần, ta tới tìm ngươi, muốn mời ngươi giúp ta xem cho một người.”

 

“Xem cho một người? Là xem bệnh?” Phượng Khương Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng Vương Thất: “Người nào? Bệnh gì?”

 

Đại phu cũng lượng sức mà làm việc, đại phu là người không phải thần, không phải bệnh gì cũng có thể trị.

 

Có một số bệnh, ít nhất phải có bảy phần nắm chắc mới có thể trị tiếp, bằng không thì họa vô đơn chí, nàng không phải một đại phu ngu xuẩn, cố chấp, cho rằng chúng sinh ngang hàng, chỉ cần nàng hết sức là tốt rồi.

 

Thế gian này, chưa bao giờ có chuyện tất cả mọi người ngang hàng với nhau, chẳng qua, người bệnh của nàng, chỉ cần có thể trị, nàng tình nguyện bỏ ra chín phần lực.

 

Vương Thất nhìn thẳng vào mắt Phượng Khương Trần tinh, do dự một lúc, ở dưới sự kiên trì của Phượng Khương Trần, Vương Thất mở Ì “Đại ca của ta, Đại công tử Vương gia Vương Cẩm Lăng, mắt hắn “Mắt bị tật? Trời sinh hay là sau này mới bị, hoàn toàn nhìn không rõ, hay là có thể nhìn thấy một chút” Nàng không phải đại phu thiên về mắt, hiểu biết không nhiều về các bệnh về mắt lắm.

 

Bất quá, có túi trị liệu thông minh, nàng có thể dễ dàng kiểm tra ra chứng bệnh của đối phương, về phần dùng dược thế nào thì nàng không chắc.

 

Nàng không thể xác định túi trị liệu thông minh có loại thuốc về bệnh mắt hay không, dù sao túi trị liệu thông minh này, là được sử dụng chính vào ngoại khoa.

 

Có một số bệnh, ít nhất phải có bảy phần nắm chắc mới có thể trị tiếp, bằng không thì họa vô đơn chí, nàng không phải một đại phu ngu xuẩn, cố chấp, cho rằng chúng sinh ngang hàng, chỉ cần nàng hết sức là tốt rồi.

 

Thế gian này, chưa bao giờ có chuyện tất cả mọi người ngang hàng với nhau, chẳng qua, người bệnh của nàng, chỉ cần có thể trị, nàng tình nguyện bỏ ra chín phần lực.