Hai đầu cầu treo dây cáp bên này xây ăn sâu vào nền xi măng, tay vịn hai bên là dây xích sắt thô to, phía dưới có hàng rào bảo vệ hình lưới đánh cá, dưới hàng rào bảo vệ là thân cầu làm bằng thép hoàn toàn, cuối cùng lót tấm ván gỗ phía trên, cực kỳ chắc chắn.

Nhưng mà bây giờ, trước mặt đám người vẫn còn hàng rào bảo vệ, chỉ có thân cầu là bị chặt đứt một khúc, mặt cầu xuất hiện một lỗ hổng khoảng tầm 3 mét.

“Đã bao lâu rồi cây cầu này không được kiểm tra và tu sửa vậy? Vài chỗ đều rỉ sắt.” Cảnh sát trẻ tuổi ló đầu nhìn xem tình trạng trên mặt cầu. Chính giữa cây cầu bị thiếu một mặt, nếu đủ to gan thì nắm xích sắt cũng có thể đi qua.

“Trông tình trạng không đến nỗi nào, song vẫn cần sửa gấp trong hai ba ngày tới. Chà, xem ra có người không muốn cho chúng ta rời đi.” Cảnh sát lớn tuổi cầm đèn pin chiếu vào lỗ hổng, ông không những không khẩn trương, ngược lại còn mỉm cười.

Với kinh nghiệm phá án lâu năm, cảnh sát lớn tuổi đoán rằng đây là dấu vết do bom nổ mạnh.

Nghi phạm đã chọn một đoạn mặt cầu, sau đó trang bị loại bom nhỏ để gắn vào hai bên mặt cầu có kết cấu yếu, bom phát nổ liền kéo mặt cầu ở giữa rơi xuống theo.

Không biết vì sao người nọ lại cho nổ cầu ngay lúc này.

Kẻ phạm tội luôn có những hành động cố ý lừa bịp, dắt mũi cảnh sát, tất cả đều vì mục đích phạm tội. Đương nhiên “hắn” sẽ còn nhiều hành động khác kế tiếp, bọn họ chỉ cần tra xét cẩn thận, rốt cuộc vẫn luôn tìm ra dấu vết để lại.

Hơn nữa, một khi đối phương cho nổ cầu thì không chỉ bọn họ bị vây khốn, chính nghi phạm cũng bị nhốt ở đây.

“Cô Vương.” Cảnh sát lớn tuổi quay người nói chuyện với cô Vương, “Phiền cô sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng trống, chúng tôi định thay phiên hỏi thăm chút tình hình.”

Trong nhà nghỉ du khách đã xảy ra án mạng, nhân viên làm việc đều bị dọa ngây người. Các cô lập tức trao quyền chủ đạo cho hai vị cảnh sát, đồng thời nhanh chóng bố trí một căn phòng trống cho hai người bọn họ.

Lúc sau bọn họ liên lạc với bác sĩ của thôn, gọi người nọ đến đây.

Tranh thủ thời gian còn trống này, hai vị cảnh sát mang khẩu trang, đeo bao tay, tròng bao vào giày và túi đựng vật chứng. Bọn họ đi vào căn phòng Trì Ba tử vong để kiểm tra tình huống, hơn nữa chụp ảnh hiện trường.

Đám học sinh tụ tập đứng bên ngoài cùng nhau, bọn họ đều rất sợ hãi. Mấy nam sinh thông báo tin tức cầu treo bằng dây cáp đã bị đứt gãy, đồng nghĩa với việc có khả năng bọn họ phải ở đây hai ngày, thậm chí, thôn xóm nhỏ cũng đã biến thành một hòn đảo tách biệt.

“Tôi sắp phát điên mất, nếu không đi du lịch thì đã không gặp chuyện!” Vài người tinh thần yếu ớt khó tránh khỏi sụp đổ, bọn họ khóc đến mức đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, liên tục khóc lóc nói chuyện với gia đình.

Nghe nói rất nhiều phụ huynh đang trên đường đến thôn, thậm chí bọn họ còn gọi cho nhà trường khiếu nại.

Nhưng mà trường học bên kia tỏ vẻ, đây là hành động do học sinh tự mình tổ chức, dĩ nhiên không liên quan gì đến nhà trường. Trên thực tế mà nói, bọn họ đã có bằng tốt nghiệp nên không phải học sinh ở trường nữa, mà hiện tại còn là thời gian nghỉ hè, trường học không có nghĩa vụ phụ trách hành vi của học sinh.

Hai bên cãi vã qua lại, cuối cùng ôm một thân bực tức.

Trong số đó, cô Vương là người bị công kích nặng nề nhất, bởi vì phụ huynh nào cũng tìm cô nói chuyện. Cô liên tục ra ngoài nhận điện thoại, cả người vội vàng đến nỗi chân không kịp chạm đất.

Người rảnh rỗi nhất hiện tại chính là mấy người chơi bên kia, bọn họ vừa không gọi điện thoại cho gia đình vừa không có cảm xúc gì nôn nóng. Chẳng qua theo những gì Salman cẩn thận nghe được, thật sự đám người chơi cũng không hẳn ăn không ngồi rồi, chỉ là bọn họ không thể tham gia thôi.

“Cậu không gọi điện thoại cho người nhà sao?” Có người thấy Nhậm Dật Phi đang ngồi trên ghế nhỏ trầm mặc, trong tay hắn là điện thoại di động. Nhậm Dật Phi lướt qua vài người liên lạc trong danh bạ nhưng rốt cuộc lại không gọi cái nào, thế nên đối phương rất khó hiểu.

“Tôi ở nhờ nhà chú.” Nhậm Dật Phi chậm rãi mở miệng.

“Vậy người nhà cậu đâu?”

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, bộ dáng hiếm khi mang theo chút yếu ớt, rất dễ khiến người khác sinh ra suy nghĩ muốn bảo vệ: “Đều không còn nữa.”

Bạn học vừa hỏi hắn không khỏi ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, tôi không biết người nhà cậu…”

“Không sao.” Nhậm Dật Phi tiếp tục cúi đầu. Lúc này không còn học sinh nào đến quấy rầy hắn nữa, bởi vì bọn họ đã biết chuyện: Người nhà Hạ Xuyên đều không còn trên đời, quá thảm thương.

Thật ra Nhậm Dật Phi cúi đầu nhưng không hề đau thương như bọn họ tưởng tượng. Hắn đang nghĩ tiếp theo mình phải làm thế nào.

Dường như Nhậm Dật Phi đã thoáng đoán ra thân phận của “quỷ”. Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chấp niệm nguyên chủ vẫn chưa hoàn thành. Điều này có nghĩa, hắn chỉ mới diễn được một nửa vở kịch.

Diễn một nửa liền trở về sao?

Nhậm Dật Phi lập tức tự lắc đầu phủ nhận, hắn vào phó bản không phải để qua màn, sao có thể lẫn lộn sau trước?

Hơn nữa, bây giờ Nhậm Dật Phi vẫn chưa xác định cô Vương là quỷ một trăm phần trăm. Ngộ nhỡ cô Vương chỉ biết thân phận nguyên chủ, cũng biết từ đầu đến cuối câu chuyện Hàn Phỉ Phỉ, vì thế nghi ngờ hắn là NPC thì sao?

Hiện tại thứ Nhậm Dật Phi xác định duy nhất chính là, cô Vương đã biết một vài chuyện, biết thân phận nguyên chủ, biết cậu ta có thù với người nào đó trong lớp… Như vậy, có khi nào cô sẽ tiết lộ tin tức cho cảnh sát hay không?

Nếu cô ta tiết lộ mọi chuyện cho cảnh sát, Nhậm Dật Phi phải trả lời như thế nào thì mới có thể rửa sạch tối đa hiềm nghi trên người mình, sau đó toàn thân lui về?

Hắn đã từng tiếp xúc với kiến thức điều tra nghi phạm, cũng từng học tập kỹ năng biểu diễn ở phim trường… Nhậm Dật Phi đan hai tay, mười ngón giao nhau. Hắn nhắm mắt.

Từ giờ trở đi, Nhậm Dật Phi chỉ là một nam sinh bình thường, bởi vì cái chết ngoài ý muốn của em gái nên quyết định chuyển trường để điều tra sự thật. Cậu ta có chút khôn vặt, nhưng không đủ trình độ để gây nên một vụ án không có dấu vết gì, lá gan cũng không lớn lắm.

Thiếu niên đã tra ra được một ít thông tin, song cậu ta không biết chân tướng hoàn toàn. Quan trọng nhất là, Hạ Xuyên không phạm tội.

Trong phòng Trì Ba.

Cảnh sát trẻ tuổi kiểm tra đồ vật cá nhân của Trì Ba, bao gồm điện thoại di động, thuốc lá, chìa khóa và hành lý vân vân.

Cảnh sát lớn tuổi thì đang cầm điện thoại phát sóng trực tiếp. Chẳng qua không phải ông phát sóng trực tiếp vì thỏa mãn những khán giả hiểu kỳ, cảnh sát lớn tuổi muốn cho nhân viên cảnh sát và pháp y chuyên môn quan sát đặc thù thi thể, bước đầu phán đoán nguyên nhân tử vong.

“Cho tôi xem xem mấy nốt mẩn đỏ.” Người bên kia yêu cầu.

Cảnh sát lớn tuổi lập tức kề điện thoại di động gần sát làn da người chết, để pháp y có thể nhìn thấy.

Pháp y trong màn hình híp mắt xem tình trạng thi thể. Màn hình có hơi đong đưa, song nhìn chung vẫn thấy được rõ ràng, hắn vừa quan sát vừa loay hoay ghi chép.

Lúc sau, pháp y lại hỏi tình huống nôn ói, đồng thời yêu cầu cảnh sát kiểm tra và mô tả mùi hôi trong không khí gian phòng. 

“Tôi cần nhiều thông tin hơn, chẳng hạn như trạng thái phát bệnh của người chết và thời gian cụ thể các loại. Thông tin càng nhiều thì kết luận mới càng chuẩn xác.”

Đúng lúc đó, bác sĩ thôn cổ cũng vừa đến nơi. Cảnh sát lớn tuổi liền gọi ông đi qua, sau đó dò hỏi triệu chứng trước và sau khi Trì Ba sinh bệnh.

Bác sĩ nơm nớp lo sợ, ông biết có lẽ vì y thuật của mình không quá tinh thông nên đã làm chậm trễ thời gian cứu giúp người bệnh. Nhưng mà lúc này mất bò mới lo làm chuồng, bác sĩ lập tức nói hết những gì mình biết.

Cuối cùng ông còn cầu xin hai vị cảnh sát thương tình, ông thật sự không phải lang băm, bởi vì triệu chứng của thiếu niên rất giống nhiễm trùng đường hô hấp dẫn đến phát sốt.

Pháp y bên kia màn hình di động đã biết tất cả thông tin, hắn cân nhắc dùng từ: “Tôi tạm xác định tình huống hiện tại, khả năng cao nguyên nhân là trúng độc thủy ngân, bởi vì hít vào quá nhiều khí thủy ngân nên nhiễm trùng đường hô hấp. Một số thứ mà cậu ta nôn ra có mô tương tự với niêm mạc…”

Pháp y cẩn thận nói triệu chứng một lần, xác định người nọ trúng độc thủy ngân cấp tính, vì hít quá nhiều khí thủy ngân trong thời gian ngắn nên dẫn đến tử vong.

Đồng thời, mấy người khác trong cục cảnh sát cũng đang phân tích vụ án. Bọn họ nói cảnh sát lớn tuổi đi tìm bạn tốt của người chết, yêu cầu đối phương thuật lại chuyện xảy ra trong ngày.

Kết quả là nam sinh da ngăm ở chung phòng Trì Ba, hơn nữa từng phụ trách chăm sóc cậu ta được mời đến phòng thẩm vấn, những người còn lại thì đợi ở hành lang bên ngoài.

Da ngăm ngồi trên ghế phát run, cậu ta là người duy nhất tiếp xúc gần gũi với Trì Ba. Mặc dù da ngăm không hề làm gì cả, bản thân cây ngay không sợ chết đứng, nhưng mà đương nhiên cậu ta không chịu nổi tình huống quỷ dị hiện tại. Lỡ như bị kết án oan…

“Chúng tôi chỉ muốn biết một chút tình huống thôi, đừng sợ hãi.” Cảnh sát lớn tuổi cười lên trông cực kỳ hiền lành, có điều lúc này sao có thể không sợ hãi cho được?

Da ngăm miễn cưỡng cười cười: “Ngài cứ hỏi, không có gì là tôi không thể nói.”

Cảnh sát hỏi tỉ mỉ tình huống hôm nay của Trì Ba, hỏi cậu ta Trì Ba bắt đầu không thoải mái khi nào.

Da ngăm suy nghĩ chốc lát, giữa buổi chiều cậu ta có đi ra ngoài, lúc sau Trì Ba và Hương Tuyết cãi nhau, da ngăm mới nhớ vào phòng xem người, lúc đó cậu ta mới phát hiện Trì Ba không thoải mái.

“Nói như vậy là lúc các cậu trở về, cậu ấy vẫn còn khỏe?”

Da ngăm gật gật đầu, cậu ta không biết chuyện Trì Ba nhặt gói thuốc nhưng có biết đối phương vào nhà vệ sinh hút thuốc xem phim, da ngăm kể lại.

“Cậu nói lúc đó cậu ấy vào nhà vệ sinh hút thuốc một lát?” Cảnh sát trẻ tuổi lấy túi vật chứng ra, “Là thuốc này sao?”

Da ngăm vừa thấy liền đáp: “Cậu ta lấy nó ở đâu vậy? Hình như là thuốc mà Giang Thiếu Ba thường dùng.”

Hai vị cảnh sát liếc nhau: “Giang Thiếu Ba là bạn học của các cậu?”

“Đúng vậy, hắn đến đây sớm hơn chúng tôi một chút.” Da ngăm khai ra Giang Thiếu Ba, sẵn tiện nói luôn chuyện Trì Ba nghiện thuốc lá, ban đầu cậu ta quên đem theo, “Chắc chắn thứ này là do Giang Thiếu Ba đánh rơi rồi Trì Ba nhặt được.”

Vì vậy người tiếp theo được cảnh sát gọi vào là Giang Thiếu Ba.

Salman đi vào phòng thẩm vấn rồi ngồi xuống ghế, mặc dù bộ dáng trông rất hợp tác nhưng khí chất trên người lại cực kỳ dọa người.

Cảnh sát lớn tuổi lấy ra túi vật chứng, hỏi đây có phải thuốc lá của hắn không.

Salman nhìn thoáng qua, đúng thật là loại thuốc lá mà nguyên chủ hay hút. Kẻ nấp trong bóng tối kia đang muốn đổ lỗi cho hắn à?

“Không phải.” Salman mỉm cười lấy gói thuốc trên người mình ra, “Tôi còn chưa động vào gói thuốc hôm nay nữa. Đương nhiên các chú không tin cũng được, có thể điều tra.”

Cảnh sát lớn tuổi nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Salman, ông hỏi sang chuyện khác: “Dường như cậu đến đây sớm hơn mọi người nửa ngày, vì sao cậu lại không đi cùng lớp học?”

Làm sao Salman biết lý do nguyên chủ hắn đến sớm? Chẳng qua hắn vẫn tìm được nguyên nhân rất nhanh: “Tôi vốn chuẩn bị một vài món quà vì muốn tạo bất ngờ cho một người. Có điều… Vì nghe được vài chuyện, cho nên tôi đã vứt chúng đi.”

“Chuyện gì?” Cảnh sát trẻ tuổi dò hỏi tới cùng.

Salman buông tay, hắn kể lại toàn bộ câu chuyện vây quanh hoa khôi, thậm chí không quên nhân vật hiệp khách đội nồi, ông hoàng chịu tiếng xấu thay cho người khác của nguyên chủ.

Chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến cái chết Trì Ba, Salman đã phân tích từ lời nói của đám học sinh bên cạnh, cái chết của Hàn Phỉ Phỉ mới chính là yếu tố then chốt ảnh hưởng tới toàn bộ sự việc. Chỉ cần bắt được đầu sợi dây này, muốn tra xuống dưới kia cũng không quá khó khăn.

Người chủ mưu sau màn muốn gài bẫy hắn, có lẽ sẽ không để bụng vì bị gài bẫy ngược lại đâu.

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thẩm vấn.

“Bạn học Hạ Xuyên.” Đột nhiên cô Vương ngồi xuống bên cạnh Nhậm Dật Phi, “Cô đã xem qua tài liệu của em rồi.”

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu: “Cô muốn chỉ bảo em chuyện gì ạ?”

Cô Vương gục mặt rồi duỗi tay lau khóe mắt: “Cô rất xin lỗi về chuyện một năm trước. Nhưng mà, cô thật sự không muốn nhìn thấy em mắc sai lầm lần nữa.”

“A? Cô đang nói cái gì?”

“Em ấy là một cô bé rất lương thiện. Em ấy nói anh trai mình là người rất tốt rất tốt, có lẽ em ấy không hề mong muốn em sẽ trở thành một người như thế.”

Nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm, Nhậm Dật Phi yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô Vương. Bỗng dưng bị thiếu niên nhìn chằm chằm, cô cảm giác áp lực thật lớn, không khác nào đang bị một loài quái vật đáng sợ theo dõi mà chỉ cần cô vô tình chớp mắt, giây tiếp theo liền bị đối phương cắn rơi đầu.

Giống như thù hận không thể áp chế vừa chui ra ngoài thân xác thiếu niên.

“Cô à.” Không ngờ ngay giây sau, Nhậm Dật Phi bình tĩnh kéo căng khóe miệng, làm trên mặt xuất hiện một nụ cười dịu dàng hoàn mỹ, “Cảm ơn cô vì đã quan tâm, chẳng qua, em nghe không hiểu lắm.”

Hắn đứng lên rồi xoay người đi về phía phòng bếp, lưng cõng theo ánh sáng, nụ cười dịu dàng giây trước liền biến mất không thấy tăm hơi.

“Hạ Xuyên.”

Nhậm Dật Phi đứng lại.

“Có một số việc không thể lừa người được, đã làm ắt để lại dấu vết. Cảnh sát sẽ biết chuyện, tất cả mọi người sẽ biết chuyện. Hạ Xuyên, quay đầu là bờ.” Ý trên mặt chữ chính là, cô ta sẽ nói thông tin này cho hai cảnh sát, nếu như Nhậm Dật Phi ra tay thì tốt nhất nên tự thú sớm, thật thà khai báo sẽ được khoan hồng. 

Ở đây không có ai, cô Vương nói chuyện cũng rất nhỏ giọng. Đa số mọi người đều đang căng thẳng chú ý phòng thẩm vấn, bọn họ không quan tâm nơi này.

Nhậm Dật Phi từ từ quay đầu, gương mặt vẫn điềm nhiên như cũ: “Em vẫn luôn tin tưởng vào pháp luật, tin tưởng nó sẽ bảo vệ người bị hại. Vì vậy, em mong cô cũng luôn tin tưởng nó.”

Cô Vương tái mặt: Em ấy đang ám chỉ chuyện Hàn Phỉ Phỉ tự sát, pháp luật không có cách nào kết tội những người khác sao? Hoặc có lẽ em ấy đang nói về chuyện mà mình sắp làm?

Cho nên, rốt cuộc có phải Hạ Xuyên ra tay không?

“Hoa khai kham chiết*.” Bốn từ đó, cộng thêm ảnh chụp sát nhân liên hoàn án trên tờ báo cũ. 

*Một khi hoa nở, có thể hái được thì phải hái ngay, ví việc biết nắm bắt thời cơ.

Ngón tay Nhậm Dật Phi đặt phía trên điện thoại di động. Lúc sắp ấn xuống, hắn chợt nhớ đến lời nói của cô Vương vừa rồi. Đó là một cô bé rất lương thiện sao?

Đáng tiếc…

“Đạo đức đối với tôi, thật sự là một thứ trói buộc.”