Thời gian quay ngược 10 phút trước, khi cô Vương vẫn còn ngồi trong phòng thẩm vấn.

“Lúc đó trường học chúng tôi vẫn chưa biết gì, mọi người bắt đầu biết chuyện vì Hàn Phỉ Phỉ mang thai. Mà chuyện Hàn Phỉ Phỉ mang thai cũng là do học sinh trong lớp tung tin ra ngoài.” Cô Vương nhớ lại chuyện một năm về trước.

Học sinh lớp 11 ở độ tuổi xinh đẹp, không học hành mà chạy đi làm bậy. Đây là ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với Hàn Phỉ Phỉ.

Bởi vì có ấn tượng đầu tiên rồi, phản ứng đầu tiên của trường học là buộc thôi học nữ sinh nọ.

Học sinh nào có vấn đề thì lập tức buộc thôi học học sinh đó. Phương pháp này tuy ngu dốt nhưng hiệu quả, ban lãnh đạo nhà trường đều rất sợ dính phải phiền hà.

Nhưng mà lúc ấy mẹ ruột Hàn Phỉ Phỉ đến trường, bà giải thích tình huống con gái là bị người “bắt nạt”, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ “nhờ pháp luật can thiệp”.

Bởi vì hôm Hàn Phỉ Phỉ xảy ra chuyện ồn ào là vào thời gian nhà trường làm việc, đồng thời thiếu nữ còn ở nội trú, cho nên trường học không có biện pháp trốn tránh. Nếu việc ầm ĩ truyền ra bên ngoài, bọn họ cũng phải có trách nhiệm đảm đương, dĩ nhiên đôi bên đều không có lợi.

“Nhất định con gái tôi không thể bị thôi học, tôi không chấp nhận chuyện mất mặt này!”

Vì vậy sau khi hai bên thương lượng xong, trường học quyết định không xử phạt Hàn Phỉ Phỉ mà đợi cô bé đi bệnh viện về, mọi chuyện liền kết thúc.

Phía trường học rất hy vọng sóng gió sẽ lặng đi, thế nên bọn họ không công khai chuyện này, chỉ mong theo thời gian, tất cả sẽ chìm vào quên lãng.

Đáng tiếc đám học sinh lại không nghĩ như vậy. Bọn họ bị nhốt trong trường học, một đám người trẻ tuổi tinh lực tràn trề, bắt được một mảnh xương cốt cũng đủ khả năng chơi đùa nửa ngày, sao có thể buông tha thông tin thế kia?

Rốt cuộc trong trường bắt đầu xuất hiện đủ loại lời đồn, bọn họ nói Hàn Phỉ Phỉ ở bên ngoài trường học thế này thế nọ, có quan hệ với bao nhiêu người đàn ông, ra vào những nơi nam nữ gì… Toàn là lời bàn tán khó nghe.

Thậm chí có lời đồn nào đó truyền tới lỗ tai phụ huynh học sinh khác, không ít phụ huynh liền gọi điện thoại cho nhà trường, chỉ trích học sinh như vậy sẽ ảnh hưởng con cái mình học tập, yêu cầu thôi học Hàn Phỉ Phỉ.

Trường học rơi vào thế khó xử, bọn họ đành lựa chọn im lặng.

Năm học sắp kết thúc, cô Vương làm chủ nhiệm lớp đều bận rộn suốt ngày. Đây là lần đầu tiên cô chủ nhiệm một lớp mãi đến hết 3 năm, cũng là hành trình mở đầu cho cuộc đời nghề giáo sau này, cô Vương không mong muốn sẽ xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Vì vậy, mặc dù cô biết học sinh trong lớp xa lánh Hàn Phỉ Phỉ, cô Vương vẫn quyết định không can thiệp hành vi của bọn họ.

“Tôi chỉ hy vọng có thể vượt qua giai đoạn này suôn sẻ, đừng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện vấn đề.” Cô Vương bụm mặt, dường như rất đau khổ.

“Có một ngày tôi nhìn thấy Hàn Phỉ Phỉ toàn thân ướt sũng đi ra từ nhà vệ sinh. Tôi biết, lại là trò đùa dai.”

“Em ấy cố chịu đựng một chút là được, có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ quên mất, lúc đó thì tốt rồi. Khi ấy tôi đã nghĩ như thế.” Cô Vương không muốn làm lớn chuyện, vậy nên cho dù ý thức được cái gì, cô cũng chỉ khuyên Hàn Phỉ Phỉ hãy về nhà nghỉ ngơi hai ngày.

“Mấy trò ác ý đó mà chịu đựng được sao? Đây đều là phạm tội!” Thanh niên cảnh sát gõ mạnh ngón tay vào mặt bàn, cả người kích động đứng lên.

Cảnh sát lớn tuổi vội vàng kéo anh xuống, ông dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Cô biết quốc gia chúng ta vừa sửa đổi bộ luật áp dụng cho bạo lực học đường, đúng chứ?”

Người nọ không giống với thanh niên cảnh sát. Cảnh sát lớn tuổi ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà thái độ ông càng thêm hiền lành thì cô Vương càng cảm thấy áp lực.

“Xảy ra trong phạm vi trường học, học sinh nào sử dụng ngôn từ, tay chân, mạng xã hội, vũ khí vân vân để xâm phạm sinh lý, tâm lý, danh dự và quyền lợi của người khác, chúng tôi không gọi nó là “trò đùa dai”, chúng tôi gọi nó là “bạo lực học đường”.”

Thoạt nhìn cảnh sát lớn tuổi như đang dạy dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện, từng từ đều nói rõ ràng. Cô Vương bất giác cắn môi, đôi tay đan chặt.

Giống như ông đang nói: Học sinh nhỏ tuổi không hiểu pháp luật nên tự ý làm bậy, thế mà ngay cả giáo viên phụ trách cũng đều không hiểu?

Cô Vương ứa nước mắt, lắc đầu: “Tôi vẫn luôn hối hận vì không chịu can thiệp. Nếu lúc ấy tôi ngăn lại hành động của bọn chúng, làm sao mọi chuyện có thể đi xa đến nông nỗi này?”

Nhìn đối phương khóc lóc khổ sở, cảnh sát lớn tuổi lập tức nheo mắt vì những lời cô nói: “Mọi chuyện đi xa đến nông nỗi này? Có phải cô biết chuyện gì hay không? Có vẻ cô đang rất chắc chắn cái chết của học sinh kia liên quan tới chuyện nữ sinh nhảy lầu.”

Cô Vương không khỏi lắp bắp kinh hãi, cô không nghĩ vị cảnh sát trước mặt lại nhạy bén đến vậy. Cuối cùng lời muốn nói lại thôi, cô không biết có nên nói ra không.

“Trong lòng cô đã có một đối tượng nghi ngờ.” Cảnh sát lớn tuổi một mực khẳng định.

Đáp lời ông là một sự trầm mặc.

“Cô không nói vì cho rằng bản thân muốn tốt cho người kia ư? Chỉ cần là phạm tội, nhất định sẽ để lại dấu vết. Bây giờ đã chết một người rồi, cô có dám nói sau này sẽ không xuất hiện người bị hại thứ hai hay không?”

Ông nói đến mức cô Vương chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Nếu tương lai còn có người chết thì hành động của cô sẽ bị quy thành bao che phạm tội, nối giáo cho giặc.”

Bao che phạm tội? Nối giáo cho giặc? Phòng tuyến tâm lý của cô Vương liền vỡ ra một khe hở.

Ánh mắt sắc bén của vị cảnh sát lớn tuổi không khác nào diều hâu, lại tựa như lưỡi dao đâm vào trái tim cô Vương: “Có lẽ em ấy từng là nạn nhân, nhưng mà bây giờ em ấy đã trở thành hung thủ, cũng không thể khống chế thù hận trong mình như núi lửa trời thu, chỉ biết càng thiêu càng mạnh, hại người hại mình.”

Cô Vương không chịu nổi áp lực, rốt cuộc đành mở miệng: “Khả năng có một người…”

Sau đó, bọn họ cho gọi “Hạ Xuyên” vào, đúng là anh trai người bị hại trong miệng cô Vương. Thiếu niên mới chuyển trường năm nay, trước mắt là người có hiềm nghi lớn nhất.

“Chào các chú.” Nhậm Dật Phi ngồi xuống, đôi tay đặt lên ghế, bộ dáng hơi căng thẳng, thái dương còn toát mồ hôi mỏng, có điều biểu tình trên mặt lại cực kỳ trấn định.

“Cậu là Hạ Xuyên? Nghe nói năm cuối cậu chuyển trường sang đây, vì sao lại đột nhiên chuyển trường? Trong thời điểm quan trọng như hiện tại, đi theo học tập giáo viên từng giúp đỡ ban đầu mới càng thêm có lợi.”

Nhậm Dật Phi vươn tay khẽ nâng mắt kính: “Thành phố lúc trước của tôi cạnh tranh khá khốc liệt, nơi này là thị trấn nhỏ trái ngược hoàn toàn, nói chung sẽ làm tôi cảm giác nhẹ nhàng hơn đôi chút.”

“Nghe rất hợp lý.” Cảnh sát lớn tuổi gật gật đầu, ông cầm ly nước dùng một lần trong tay.

Tiếng cầm ly giấy, tiếng uống nước, tiếng buông ly giấy xuống… Từng thanh âm nhỏ nhất đều cực kỳ rõ ràng trong gian phòng an tĩnh.

Đi cùng với thanh âm này là cảm giác áp lực vì bị nhìn chằm chằm.

Nhậm Dật Phi hơi cúi đầu, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ có thái dương toát mồ hôi mỏng là chứng tỏ tâm tình thật sự ngay giờ phút hiện tại.

“Hôm nay em đã làm những gì, quan hệ giữa em với người chết như thế nào, có thể nói một chút cho anh nghe không?” Cảnh sát trẻ tuổi lấy vở ra chuẩn bị ghi chép, trong khi cảnh sát lớn tuổi lại càng thêm hiện đại, ông dùng bút ghi âm.

“Có thể.” Nhậm Dật Phi gật đầu.

Đầu tiên hắn hít sâu một hơi, tiếp theo mới bắt đầu nhớ lại hôm nay mình đã làm những gì.

Nhậm Dật Phi tự thuật không phải quá trôi chảy, rất nhiều lúc hắn cần phải dừng lại một chút để suy nghĩ. Hôm nay có không ít chuyện xảy ra, hiển nhiên sẽ xuất hiện một vài chi tiết đôi khi không chú ý.

“Dừng một chút.” Đột nhiên cảnh sát lớn tuổi ngắt lời Nhậm Dật Phi, “Trước đó cậu đi đâu?”

Bị người làm gián đoạn, nhịp điệu của câu chuyện lập tức rối tung lên. Hắn đành phải nói lại một lần về địa điểm mình đã đi trước đó.

Lúc này Nhậm Dật Phi dùng từ có hơi khác so với những gì hắn vừa kể ban đầu, hơn nữa chi tiết bên trong cũng không quá giống nhau, chẳng qua những gì Nhậm Dật Phi kể đúng thật là cùng một sự việc.

Khi cảnh sát điều tra tiến hành thẩm vấn, bọn họ rất thích đột ngột cắt ngang câu chuyện mà người tình nghi kể, sau đó nói đối phương nhắc lại lần nữa. Khi ấy cảnh sát sẽ dễ dàng phán đoán người nọ có đang nhớ lại thật không, hay là học lời thoại.

Tuy Nhậm Dật Phi là một diễn viên học lời thoại, nhưng mà hắn sẽ không vấp ngã vì chi tiết không đáng như thế. Hơn nữa Nhậm Dật Phi cũng không nói sai, cùng lắm là giảm bớt và sửa đổi tình tiết một cách nghệ thuật, không thẹn với lòng.

Bên cạnh đó, hắn cũng không ngốc nghếch tới nỗi kể hết từ đầu đến cuối hành trình mình đã đi trong ngày. Dựa theo ký ức con người, thông thường chúng ta sẽ không thật sự nhớ rõ những chuyện mình đã làm, đương nhiên lúc kể lại, ít nhiều gì vẫn có phần thiếu sót.

Nếu đủ khả năng kể rõ hôm nay mình đã làm những gì, thế thì chỉ có thể chứng minh: Một, hắn là thiên tài gặp qua thứ gì liền không thể quên, có camera ghi lại ký ức. Hai, hắn cố tình nhớ kỹ chuyện đó.

Cứ như vậy, sau khi giảm bớt mấy chi tiết vặt vãnh không đáng nói như “trộm điện thoại”, “mở điện thoại”, “ném điện thoại và thuốc lá”, Nhậm Dật Phi kể xong hành trình một ngày đứt quãng.

Rõ ràng, hắn cũng lời ít ý nhiều nói về mối quan hệ giữa mình và Trì Ba.

Ngoài mặt Nhậm Dật Phi và Trì Ba không có gì thân quen, càng không có mâu thuẫn. Đổi lại nếu người chết là Lưu Kim Kiệt, chắc chắn hắn sẽ trở thành nghi phạm số một.

“Về ảnh chụp tử trạng của người nọ.” Thanh niên cảnh sát đưa ảnh chụp thi thể Trì Ba như lẽ thường.

Nhậm Dật Phi lập tức lùi về sau một bước theo phản xạ, suýt chút nữa đã kéo theo ghế dựa ngã xuống đất. “Xin lỗi”, hắn cảm thấy mình phản ứng có hơi quá mức, đành cười gượng một tiếng rồi ngồi lại chỗ cũ, song tầm mắt vẫn tự giác tránh đi tấm ảnh tử trạng khủng bố.

Đối với ảnh chụp thi thể đồng loại chết thảm, đa số mọi người đều sẽ có phản ứng bài xích, kinh sợ giống vậy.

Cảnh sát trẻ tuổi hơi áy náy rút điện thoại trở về: “Lần cuối cùng em nhìn thấy người chết, cậu ta có trạng thái thế nào?”

“Chính là…” Nhậm Dật Phi nhớ lại cảnh Trì Ba nôn thốc nôn tháo, hắn không khỏi xanh mặt rồi nôn khan một tiếng, “Không lâu trước đây, cậu ta nôn rất nhiều thứ ra ngoài. Một lát sau thì bác sĩ tới, nói người đã…”

“Em cảm thấy vì sao cậu ta chết?”

“Tôi không biết, có lẽ là bệnh tật, cũng có thể là mưu sát.” Nhậm Dật Phi lắc đầu, muốn xua tan hình ảnh đáng sợ trong não đi.

“Vì sao em nghi ngờ mưu sát?” Cảnh sát trẻ tuổi ngẩng mặt.

Nhậm Dật Phi bất đắc dĩ cười khổ: “Chúng tôi vừa kiểm tra sức khỏe tổng quát, hơn nữa nếu cố tình giấu giếm bệnh tật nghiêm trọng thì cậu ta cũng không đủ khả năng lên lớp thể dục.”

“Em có biết cậu ta hút thuốc không?”

“Biết.” Nhậm Dật Phi gật đầu, hắn gia tăng mức độ đáng tin, “Đa số học sinh trong lớp đều biết.”

“Vậy em có nghĩ có khả năng cậu ta chết vì hút thuốc không?” Thanh niên cảnh sát lại hỏi.

Nhậm Dật Phi sửng sốt: “Sao ạ? Ung thư phổi?… Không đúng, cho dù ung thư giai đoạn cuối cũng không nhanh như vậy. Lời này của anh có ý gì, chẳng lẽ có người bỏ độc trong thuốc lá ư? Nhưng mà tôi nhớ rõ lúc Trì Ba đến đây, cậu ta đã quên mang thuốc lá.”

Cảnh sát lớn tuổi cười rộ lên: “Bản thân cậu ta không mang thuốc nhưng hung thủ có mang, thậm chí hắn dùng biện pháp đặc biệt nào đó đưa tới tay Trì Ba.”

Nhậm Dật Phi nghe xong hít vào một hơi, biểu tình rất phức tạp.

Trên mặt thiếu niên xuất hiện chút lo lắng. Bởi vì sau khi xác định thật sự có hung thủ, dường như đối phương bắt đầu để ý đến chuyện này, cậu ta sợ rằng sự an toàn của mình sẽ chịu uy hiếp sao?

“Cảm ơn cậu vì đã hợp tác. Nếu có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ gọi cậu sau.”

“Vâng.”

Nhậm Dật Phi đi rồi, căn phòng lại lần nữa còn lại hai thầy trò bọn họ.

“Con thấy thế nào?” Cảnh sát lớn tuổi tiếp tục kiểm tra học trò mình.

“Quả thật cậu ấy có chuyện giấu giếm. Ngoài cảm xúc sợ hãi và bài xích người chết, cậu ấy còn có một loại thái độ chán ghét đối phương, mặt khác đều không có vấn đề. Trừ khi thiếu niên này là bậc thầy lừa đảo đã có nhiều kinh nghiệm, nếu không sẽ không thể khống chế từng biểu cảm nhỏ nhặt đúng chỗ được như vậy.”

“Con cảm thấy, trên người cậu ấy có rất nhiều bí mật cần khám phá.”

Cảnh sát lớn tuổi phân tích với học trò: “Cậu ấy nói rằng mình không thân thiết với người chết, cũng không có mâu thuẫn gì. Chẳng qua khi thỉnh thoảng nhắc tới cái tên này, cậu ấy sẽ dừng lại một chút, rất có ý tứ. Ta đoán rằng cậu ấy đã biết người chết từng làm tổn thương em gái mình, hơn nữa còn có lòng báo thù.”

Cảnh sát trẻ tuổi cất sổ ghi chép: “Ý của thầy là cậu ấy lừa gạt con?”

Anh tự nhận mình là người rất giỏi quan sát người khác, đương nhiên không khỏi chịu đả kích tâm lý. Thanh niên cảnh sát nhớ đến mọi chuyện một lần nữa, quả thật không tìm ra cảm giác khác thường nào.

“Không.” Cảnh sát lớn tuổi lắc đầu, “Ta chỉ nói cậu ấy có động cơ ra tay, cũng có ý định sẽ ra tay. Có điều ta không có chứng cứ chứng minh hành động phạm tội.”

Nhớ lại những biểu hiện của Hạ Xuyên ban đầu, so với bạn bè đồng trang lứa thì quả thật thiếu niên rất xuất sắc, song vẫn mang theo cảm giác non nớt vì chưa đủ kinh nghiệm. Ngược lại, cách hung thủ ra tay thể hiện tính cách người nọ càng trầm ổn, càng cay độc hơn một chút.

Cảnh sát lớn tuổi bật cười ha ha: “Ta nghĩ kẻ ra tay dụng tâm kín đáo, đồng thời cực kỳ hiểu rõ về nhân tính.”

Lời của ông nói khéo léo chính là: Không giống hành động mà học sinh ở độ tuổi này có thể làm được.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Nhậm Dật Phi đi đến một góc trong sự chú ý của mọi người. Thoạt nhìn thân thể hắn có chút cứng đờ, gương mặt cũng không có biểu cảm.

Dường như điện thoại thông báo tin nhắn tới. Nhậm Dật Phi lấy ra: “Hay lắm, tôi biết cậu đang kích thích tôi. Cậu thành công rồi.”

Người trả lời là nghệ thuật gia.

Nhậm Dật Phi nhắn lại một câu “rửa mắt mong chờ”, sau đó liền cất điện thoại đi, tiếp tục khép mình ngồi trong góc.

___