“Phó bản đang làm loạn!” Đối diện với khẩu súng thô sơ đang chĩa vào đám đông, Nhậm Dật Phi vừa giơ cao tay lên đầu làm tư thế đầu hàng, vừa chửi thầm một tiếng. 

“Trong hiện thực, người ở đâu mà dám lôi súng ra uy hiếp chính phủ? Bọn họ là tổ chức mua bán dâm, bị phạt mấy mươi năm mới được ra tù, không ngờ lúc này còn dám dùng cả súng, thậm chí tập kích cảnh sát, nói không chừng sẽ bị kết án tử hình, không đáng.”

Mấy khẩu súng thô sơ đó được cải tiến từ súng trường đột kích, trông giống như phiên bản sửa đổi từ khẩu AK47 tiếng tăm. Nòng súng khoảng 40cm, giá đỡ bằng gỗ, được trang bị 30 viên đạn có thể tháo rời, trên nòng súng gắn đầu ruồi và nòng giảm thanh.

Có điều, hình như chúng nó không sử dụng đã lâu nên bên trên có hơi rỉ sắt, thoạt nhìn không giống khẩu súng được bảo quản đàng hoàng.

Nói về người cầm súng, tư thế bọn họ mới lạ thật sự, bọn họ cũng không thèm kê báng súng vào bả vai gì hết. Với loại tư thế của đám người thế này, nếu bọn họ nổ súng thì lực giật ngược cũng khiến cho đám người té ngã ra đất.

Mười mấy người cầm súng lạnh mặt nhìn qua, chỉ có ba bốn người là đã từng dùng súng, còn lại đều gom tới cho đủ đội hình.

Nhưng mà Nhậm Dật Phi không dám hành động thiếu suy nghĩ như cũ. Nói chuyện vô nghĩa, dao phay bị con nít cầm lấy cũng có lực sát thương.

Bị mười mấy khẩu súng thô sơ chĩa vào, đoàn học sinh không ngồi quỳ trên đất thì cũng ngồi xổm, đôi tay giơ cao, bị bao vây toàn bộ.

Nhóm học sinh vẫn chưa tiếp xúc với xã hội sâu sắc, cả đám đã mất đi trình tự trước sau, chỉ biết run rẩy rơi lệ. Bọn họ sống trong một đất nước hòa bình, đương nhiên không ngờ sẽ có loại chuyện này.

Mấy người chơi học sinh cũng hơi ngẩn ngơ, đây là phương hướng mà bọn họ chưa nghĩ đến bao giờ, chẳng lẽ phó bản định bắt đầu hình thức giết chóc?

Có lẽ tình huống bị mười mấy khẩu súng thô sơ nhắm vào rơi vào khoảng thập niên 90, trước đó chưa cấm súng hoàn toàn. Xã hội năm xưa cực kỳ nhiều tội phạm, đương nhiên rất hỗn loạn.

Tính ra người chơi không phải học sinh vẫn còn khá bình tĩnh, bọn họ có thể từ từ ngồi xổm xuống, vừa giơ tay lên cao chứng tỏ mình vô hại, vừa cẩn thận quan sát đám lưu manh.

Nhóm phản động có thanh niên và cả trung niên, dường như chính bản thân bọn họ cũng chưa chuẩn bị xong tâm lý, mặc dù cầm súng trường nhưng ngón tay lại không đặt ở bên trên cò súng, hít thở khó khăn.

Có vẻ như phía đối diện cây cầu, nơi đám người không nhìn thấy rõ đã xảy ra một chút lộn xộn. Nhậm Dật Phi để ý biểu cảm ảo não lướt xẹt qua gương mặt cảnh sát lớn tuổi, có điều ông lấy về bình tĩnh rất nhanh.

Hắn đoán rằng kết quả cuộc bàn bạc giữa cảnh sát và cấp trên là không cho cảnh sát qua đây quá nhiều, bởi vì cảnh sát lớn tuổi không muốn kích thích đám người phản động.

Cuối cùng do trường hợp bất khả kháng nào đó, mọi chuyện vẫn phát triển thành tình huống xấu nhất.

“Ai là cảnh sát? Đứa nào? Đứng ra!” Người đàn ông thủ lĩnh dữ tợn lắc đầu súng thô lỗ, nòng súng đập đầu nhóm học sinh.

“Tôi, tôi là cảnh sát.” Cảnh sát lớn tuổi đứng ra, hơn nữa ông luôn giơ tay từ đầu tới cuối, “Chuyện gì cũng từ từ.”

Thanh niên cảnh sát đứng ra theo thầy mình, anh cắn răng cố nhịn.

“Soát người!”

Hai thanh niên lập tức nhào lên lục soát túi đồ của hai cảnh sát, trên người bọn họ không có súng, nhưng lại có mang theo vài đồ vật linh tinh vụn vặt.

“Chú, lục soát xong rồi.”

“Ừ, dẫn lại đây.”

Hai cảnh sát bị đưa tới trước mặt người đàn ông trung niên, người nọ đúng là kẻ nắm quyền lên tiếng, đồng thời cầm đầu nhóm phản động.

“Hai đứa chúng mày, tới chỗ tụi tao tìm thứ đéo gì?” Thủ lĩnh quát một tiếng, chân gã giẫm lên mũ cảnh sát, thậm chí còn nghiền nghiền.

Sau đó gã phun đờm lên người cảnh sát lớn tuổi, súng trường nhắm thẳng vào ông: “Mày giỏi lắm đúng không, còn dám đem mấy thứ gọi là chứng cứ gì đấy giao cho chính phủ, muốn bắt tụi tao đồ.”

Cảnh sát lớn tuổi không hề nhúc nhích. Ông biết người nọ hiểu lầm, chẳng qua ông vẫn chọn bảo vệ đồng chí phe ông.

Người đàn ông cầm đầu khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, răng vàng, trên hông cắm một con dao găm đầu nhọn, hơn nữa còn có một khẩu súng lục treo ở thắt lưng, nhìn là biết không phải thứ tốt lành.

Chắc chắn gã là linh hồn của đám lưu manh phản động, bởi vì lúc những người khác hành động đều nhìn ánh mắt gã trước tiên. Bên cạnh đó, trong nhóm người có vài thanh niên mũi ưng rất giống người đàn ông trung niên, xem ra bọn họ có quan hệ huyết thống.

Khi quan sát bối cảnh thôn Ngô Đồng vào ngày đầu tiên, cảnh sát lớn tuổi đã xác định thôn xóm hình thành từ nguồn gốc một dòng họ di dời.

Càng là một nơi như vậy, thế lực trong thôn sẽ càng mạnh mẽ.

Thật ra ông có hơi khó hiểu, đám người này cứ lao đến làm liều thì sẽ thay đổi được kết quả cuối cùng sao? Hiện tại bọn họ cầm súng, còn thêm tội tập kích cảnh sát, tội chồng thêm tội.

Trong lúc cảnh sát lớn tuổi còn đang nghi hoặc, trong thôn truyền tới tiếng động cơ ô tô.

Ông không khỏi sửng sốt, đồng thời chợt hiểu ra cái gì: Nhóm người phản động muốn bỏ xe bảo vệ ông chủ, chắc chắn bọn họ biết đường tắt nào đó, hơn nữa còn có người tiếp ứng, hiện tại chuẩn bị đưa người thừa kế đi.

Đám lưu manh bí quá hóa liều, có vẻ tổ chức trong thôn cho rằng cảnh sát đầu bên kia cây cầu định lại đây bao vây rồi giải quyết bọn họ. Cũng không biết nhóm lưu manh lấy được tin tức gì, vậy mà lại sợ tới mức đưa ra quyết định đó.

Sau khi hiểu rõ ý nghĩa sâu xa ở đằng sau câu chuyện, cảnh sát lớn tuổi không quá căng thẳng nữa. Đám người kia hy vọng mấy chiếc xe sẽ rời đi an toàn, sau đó thông qua con đường trái phép nào đấy trốn khỏi biên giới, vậy nên bọn chúng sẽ không ra tay giết người dễ dàng.

Điều cảnh sát lớn tuổi lo lắng nhất chính là đám học sinh, bọn họ chưa bao giờ trải qua loại chuyện giống như thế, chưa chắc đã có thể diễn xuất theo kịch bản.

Cảnh sát lớn tuổi lo lắng không phải không hợp lý, đoàn học sinh đã bị dọa sợ tè hết ra quần, trong đó còn có người không biết lựa lời, cậu ta nói mình không biết gì hết, mong nhóm lưu manh có thể thả đi: “Tôi không biết chuyện gì hết, thật đó, thả tôi đi đi mà, tôi đảm bảo mình không làm gì đâu.”

Tên lưu manh bị cậu ta van xin không khỏi thấy phiền, gã vừa giơ tay liền bắn ngay một phát.

“A ——” Học sinh nọ ôm cái chân trúng đạn của mình lăn lộn trên đất, mấy người khác càng thêm hoảng loạn hơn.

Thủ lĩnh lưu manh chĩa súng vào cảnh sát rồi lập tức bắn ba phát xuống đất: “Câm miệng.”

Đám học sinh lại lần nữa ngậm miệng, ngay cả bật khóc cũng không có âm thanh.

Học sinh trúng đạn đau đến mức gương mặt trắng bệch, vẫn luôn kêu rên. Bên cạnh người nọ vừa lúc là Nhậm Dật Phi, Nhậm Dật Phi thấy rõ vị trí trúng đạn của cậu ta là bắp thịt cơ đùi. Nghĩ thoáng hơn một chút, ít ra đối phương không bắn vào xương chân hay vị trí động mạch chủ.

Người bên kia cây cầu cũng chú ý nơi đây hỗn loạn. Bọn họ không thể qua được nên điều khiển máy bay không người lái. Mái bay không người lái mang theo tiếng động cơ vù vù tới gần đám đông.

Chuyện này càng chọc giận mấy tên lưu manh, thủ lĩnh đoàn người nổ súng về phía máy bay không người lái. Gã cười lạnh nhìn nó rơi xuống đất rồi chỉ tay về phía đám người: “Tụi nó muốn nhìn à, thế thì bắt hai đứa tới trước cầu treo cho tụi nó nhìn.”

Nhận được mệnh lệnh từ thủ lĩnh, mấy tên lưu manh liền chĩa súng vào hai học sinh đang ôm đầu bên trong đám đông: “Mày, mày nữa, đi ra.”

Không biết trùng hợp thế nào, người bị bắt làm con tin có cả Tưởng Mẫn. Cô ngẩng đầu trợn tròn đôi mắt, không thể tin nổi: “Vì sao lại là tôi?”

“Mày tưởng mày đang cò kè mặc cả ở chợ à?” Người kia nhắm nòng súng vào giữa trán Tưởng Mẫn, gã cười gằn, “Đi ra.”

Bị nòng súng tối om chĩa vào trong đầu, cả người Tưởng Mẫn không khỏi run rẩy. Cô đảo mắt khắp nơi tìm kiếm khúc gỗ cứu mạng. Đột nhiên Tưởng Mẫn chụp lấy một nam sinh ngồi bên, người đã từng để lại ấn tượng tốt với cô: “Cứu tớ, cứu tớ.”

Nước mắt lăn xuống gương mặt thiếu nữ, thoạt nhìn Tưởng Mẫn tuyệt vọng vô cùng. Nhưng mà nam sinh bị cô chụp lấy lại cắn răng một cái, cuối cùng đẩy hai tay Tưởng Mẫn ra.

Tưởng Mẫn sửng sốt như trời trồng, dường như không thể tin người này lại tuyệt tình đến thế.

“Hai tay ôm đầu, đi ra.”

Tiếng quát lạnh lẽo của tên lưu manh khiến Tưởng Mẫn lấy lại lý trí. Cô tiếp tục rơi lệ trong yên lặng, đồng thời dùng ánh mắt đáng thương làm người khác đồng cảm nhìn gã: “Em chỉ là con gái trong gia đình bình thường, bọn họ sẽ không quan tâm em đâu. Anh tìm bọn chúng, bọn chúng là kẻ có tiền.”

Tưởng Mẫn đang khóc được một nửa, bỗng dưng cô quay đầu như ý thức được chuyện gì. Thiếu nữ nhìn tất cả bạn học xung quanh, đôi mắt hằn đầy tơ máu, vừa đục ngầu vừa điên cuồng. 

Không thể nghi ngờ, đám học sinh bị Tưởng Mẫn liếc nhìn lập tức khiếp sợ, bọn họ cũng khóc lên.

“Câm miệng!” Tên lưu manh cầm nòng súng đánh vào đầu nhóm học sinh, sau đó gã quát lớn, “Đều ngậm con mẹ nó mồm vào cho tao! Ồn ào nữa tao giết quách!”

Vừa dứt lời uy hiếp tính mạng, bầy học sinh lập tức an tĩnh không khác nào ve sầu mùa đông. Bọn họ ôm đầu cúi mặt, cắn môi thút thít không thành tiếng.

Người nào người nấy đều vùi đầu mình vào giữa đùi, muốn tách khỏi thế giới để cảm thấy an toàn.

Chỉ có Tưởng Mẫn là không giống, đôi mắt cô bỗng sáng rực lên.

“Người kia, ba mẹ hắn là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố, các anh mau trói hắn! Nhất định cảnh sát sẽ không dám lại đây!” Tưởng Mẫn vươn tay chỉ vào một học sinh trong nhóm, tựa như vừa tìm được khúc gỗ cứu mạng, vẻ mặt nửa khóc nửa cười.

Salman là người bị đối phương chỉ vào, tâm tình hắn không khỏi phức tạp, dù đứng xa như vậy song vẫn có thể bị lửa đạn nhắm tới.

Thanh niên trẻ tuổi cầm súng thô sơ rơi vào tình thế lựa chọn khó khăn, gã nhìn về phía thủ lĩnh: “Chú, chú xem…”

Người đàn ông trung niên liếc sang Tưởng Mẫn tóc tai bù xù và biểu tình đáng sợ: “Cô gái nhỏ này rất thú vị, được, đổi người đi, áp giải tới đầu cầu, cho người bên kia chụp rõ một chút.”

Thế nên chỉ sau hai câu nói, con tin liền biến thành Giang Thiếu Ba.

“Ê, ra đây.” Thanh niên trẻ tuổi đẩy đẩy đầu súng vào người Salman, ý bảo hắn giơ tay lên rồi đi về phía cầu.

Salman nhìn lướt qua mọi người một lần, Tưởng Mẫn đang nấp sau đoàn người, gương mặt cô giấu trong đầu óc rối bù. Hắn hơi suy nghĩ, rốt cuộc giơ tay rồi chậm rãi đứng dậy, sau eo bị người kề sát họng súng, từ từ đi qua hướng cầu treo.

Nhậm Dật Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm, cho tới khi hắn thấy tên lưu manh chĩa súng vào eo Salman thì trái tim mới thả xuống nhẹ nhõm. Với tư thế này, Salman xoay người một cái là có thể cướp súng.

Súng vốn là vũ khí viễn trình, nếu nó nằm trong tay người không biết sử dụng thì sức uy hiếp còn không bằng một con dao nữa.

Một người đã đi qua nhưng vẫn thiếu một người, bởi vì học sinh bị chọn ban đầu đã té xỉu ra đất, thậm chí còn tiểu ướt quần.

“Dùng, dùng tôi được không?” Nhiếp ảnh gia run run giơ tay, thoạt nhìn anh ta rất sợ nhưng ánh mắt lại ngay thẳng trấn tĩnh, “Tuy tôi không phải nhân vật gì nổi tiếng, song tôi đã từng đăng vài tác phẩm.”

Tên lưu manh trẻ tuổi không quá hài lòng, gã muốn tìm đứa nào càng nhỏ tuổi mới càng dễ khống chế. Trong khi mấy đứa nhóc khác đã sợ tới nỗi co ro trên đất, không ngừng run rẩy, nếu kéo tụi nó ra làm con tin thì có lẽ sẽ dọa cho hôn mê.

Vậy nên, cuối cùng tên lưu manh đành chọn nhiếp ảnh gia trông qua khá nhát gan thanh tú.

Hai người vừa đi, nhóm con tin lại lần nữa yên tĩnh. Bởi vì hành động của Tưởng Mẫn vừa rồi nên cô bị đám đông bài xích. Chẳng qua Tưởng Mẫn không để bụng chút nào, hơn nữa còn đắc ý vì mình thông minh tài trí, do vậy mới tránh khỏi một kiếp.

Thiếu nữ suy nghĩ hơi ngây thơ, cô cho rằng chuyện này giống như “kiếp số”, chỉ cần vượt qua là có thể suôn sẻ.

Đáng tiếc trên thực tế, không hề.

“Gọi nữ sinh kia lại đây.” Thủ lĩnh lưu manh mở miệng, hơi miệng hôi thối. Gã híp mắt, lộ ra răng vàng, mái tóc bết dầu dính trên cái trán, lúc cười lên trông cực kỳ bỉ ổi.

Tưởng Mẫn lập tức bị dọa sợ, lần này cô bị dọa sợ thật. Thiếu nữ giãy giụa điên cuồng nhưng vẫn bị tên lưu manh kéo ra, kéo dài một đường tới trước mặt thủ lĩnh.

“Đừng giết tôi mà, đừng giết tôi.” Tưởng Mẫn vừa khóc vừa chà xát bàn tay dính đầy bùn đất lên mặt, khiến gương mặt dơ bẩn khó coi, để người khác nhìn thấy liền phát “ngán”.

Thủ lĩnh liếc mắt liền biết thủ đoạn nhỏ của cô, có điều gã chỉ cười gằn một tiếng, sau đó ném con dao găm bên hông xuống: “Đâm con chó già này một đao, tao sẽ không giết mày.”

Sai khiến học sinh được cảnh sát bảo vệ đả thương ngược cảnh sát? Đối phương… Gã hoàn toàn không định sống nữa, lúc này muốn kéo theo đám người xuống địa ngục với mình.

Tưởng Mẫn sợ tới mức run như cầy sấy, nhưng mà cô vẫn cầm lấy con dao, mũi dao nhắm vào cảnh sát lớn tuổi đang trầm mặc.

“Thật xin lỗi, tôi bị ép buộc.” Lời nói vừa dứt, Tưởng Mẫn cầm dao găm nhào tới, muốn đâm về phía nội tạng cảnh sát.

Cảnh sát lớn tuổi siết chặt bàn tay, trong lòng cảm thấy bi ai tột cùng. Ông đã chuẩn bị xong tâm lý đổ máu, song bởi vì học trò bên cạnh không thể đành lòng nên chợt lao qua, thanh niên cảnh sát đá vào tay Tưởng Mẫn.

“A a a ——” Cả người Tưởng Mẫn và dao găm đều té bay ra ngoài. Thiếu nữ quỳ rạp trên đất, phát ra thanh âm rên rỉ đau đớn, thì ra con dao găm trong tay Tưởng Mẫn đã đâm vào mặt cô.

Miệng vết thương kéo dài từ xương gò má cho đến tận khóe miệng, vừa dài vừa sâu. Hiện tại miệng vết thương vừa dính bùn đất vừa dính nước mắt, đau đến nỗi cả người Tưởng Mẫn không ngừng phát run.

Dường như thiếu nữ ý thức được mình sắp bị hủy hoại nhan sắc, trong phút chốc biểu tình liền cứng đờ.

Gương mặt thủ lĩnh không khỏi âm trầm, gã nâng súng trường nhắm ngay thanh niên cảnh sát, miệng mắng: “Giết luôn con ả vô dụng này cho tao.”

“Đợi đã!” Tưởng Mẫn ngẩng đầu, trên mặt cô là hỗn hợp bùn đất và máu tươi, nhìn vô cùng dữ tợn, “Tôi biết là ai mang cảnh sát tới đây, tôi biết! Tối đó tôi nhìn thấy mọi chuyện!”