“Không phải anh…” Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn xem, nhưng mà sau lưng hắn là cửa ra vào, khoảng cách đến cửa chỉ bằng một nắm tay, đứng thêm một người là chuyện không có khả năng.

“Cái gì?” Bạn cùng phòng đánh giá Nhậm Dật Phi, cậu ta cau mày, “Sao mấy hôm nay cậu cứ kỳ lạ kiểu gì thế nhỉ?”

Sao mấy hôm nay cứ kỳ lạ kiểu gì thế nhỉ…

Đã mấy hôm rồi? Bạn cùng phòng có biết hình ảnh của cậu ta trong câu chuyện hắn thấy hay không?

“Không, không có gì.” Nhậm Dật Phi sờ trán, toàn bộ đều là mồ hôi lạnh ròng ròng. Tuy từ đầu tới cuối luôn có yếu tố hắn diễn kịch song Nhậm Dật Phi phải thừa nhận một điều, quả thật hắn cảm nhận được cảm giác “kinh khủng”.

Cảm giác kinh khủng đến từ những thứ Nhậm Dật Phi không biết và không thể khống chế.

Nếu đối thủ của hắn là thế lực tồn tại ở vĩ độ cao, lấy thân phận “con người” hiện tại của Nhậm Dật Phi thì đương nhiên hắn nên cảm thấy sợ hãi. Đây là phương hướng con người không có cách nào tìm tòi, bọn họ cũng không nên tìm tòi.

Nhậm Dật Phi từng tiếp xúc gần gũi với thế lực thần bí vĩ độ cao, vượt ra ngoài nền văn minh nhân loại. Đối với chúng nó mà nói, nền văn minh con người tích lũy hàng nghìn năm cũng chỉ là lâu đài cát chồng chất tùy tiện trên bờ biển.

Hắn cũng từng có được tư cách trở thành chúng nó. Chẳng qua con người quá mức thú vị, làm con người cũng giống như thế.

Đáng tiếc bởi vì mình đã từng trải qua, cho nên Nhậm Dật Phi mất đi một vài thứ, chỉ có lúc diễn kịch là hắn mới nếm được dư vị “sự sống” khiến người ta phát nghiện.

Nếu không thể diễn kịch nữa, Nhậm Dật Phi có sống hay chết thì cũng không khác mấy. Vì vậy cuối cùng hắn mới xuất hiện ở nơi đây, dùng thân phận “con kiến” nhỏ bé.

Có lẽ Nhậm Dật Phi đã phân chính mình ra thành hai mảnh nhỏ, một phần hóa thân thành “Trương Chính Nguyên” để trải nghiệm nỗi sợ thuần túy nhất, phần còn lại giống như tượng gỗ điêu khắc, vừa hấp thu “nỗi sợ” trên người kẻ khác, vừa thúc giục nó “thêm chút nữa đi”.

Hắn kiềm nén cảm xúc trong mình, làm bản thân trở về trạng thái “Trương Chính Nguyên” đơn thuần.

Trong phòng ngủ, Nhậm Dật Phi ôm tâm trạng nghi ngờ bứt rứt. Hắn ngồi ở trên ghế nhưng hành động đầu tiên không phải là sắp xếp cặp sách, ngược lại cứ ngồi yên một chỗ. Nhậm Dật Phi còn lặng lẽ nhìn bạn cùng phòng, trong mắt là khó hiểu và tự mình hoài nghi.

Trước đó Nhậm Dật Phi vẫn luôn nghi ngờ bạn cùng phòng. Có điều, ai biết được những thứ khiến hắn hoài nghi không thích hợp là do thế lực nào đó sử dụng ảo giác, hoặc là nó sử dụng thủ đoạn khác, làm Nhậm Dật Phi sinh ra suy nghĩ sai lệch?

Đôi tay hắn che trán, khuỷu tay chống trên mặt bàn, sống lưng cong lại, không khác nào một kẻ thất bại vì mất hết tất cả ý chí chiến đấu.

Cảm giác linh hồn rời khỏi thể xác rồi chìm vào biển sâu lúc nãy quá rõ ràng chân thật, Nhậm Dật Phi không thể tự lừa mình dối người.

Hắn thật sự có thể chống lại loại sức mạnh đó sao?

Giờ phút này, Nhậm Dật Phi giống hệt như côn trùng đang không ngừng giãy giụa trên mạng nhện. Mặc dù hắn có thể nhúc nhích nhưng lại không thể rời khỏi võng lớn, càng không biết số phận gì đang đợi mình tương lai.

Phía sau truyền đến tiếng gấp quần áo, mở tủ quần áo, xếp quần áo, đóng tủ quần áo, lên giường, kéo khóa kéo, đi vào, đóng khóa linh tinh. Nhậm Dật Phi không cần quay đầu cũng biết bạn cùng phòng sau hắn đang làm gì.

Chuyện này càng làm Nhậm Dật Phi thêm nghi ngờ bản thân, đối phương rõ ràng là một người bình thường có biết không.

“Cậu tắt đèn phòng á.” Trong lều trại phát ra tiếng nam sinh.

“Vâng.” Nhậm Dật Phi nhỏ giọng đáp lời. Hắn nhìn bóng dáng bạn cùng phòng lướt qua trong lều trại, rốt cuộc cố gắng vực dậy tinh thần rồi xoa xoa mặt, lấy máy tính, lấy cuốn sách “Công trình kiến trúc khó tin trong truyền thuyết” và vài đồ vật vụn vặt ra khỏi cặp.

Không thể không nói, phong cách kiến trúc Atlantis quả thật rất giống kiến trúc mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy dưới biển sâu. Nhưng mà, kia không phải lễ hiến tế của bộ tộc nào đó ở Vân Nam à?

Theo hiểu biết của hắn, đa số người dân Vân Nam thường hay thờ phụng núi rừng, đất đai, chim muông… Rất ít người thờ phụng quái vật gì dưới nước. Hơn nữa Nhậm Dật Phi cũng không nghe nói bên đó có lục địa hay hòn đảo nào chìm vào lòng biển.

Hắn mở máy vi tính rồi gõ tìm kiếm “Vân Nam, giết người hiến tế”, kết quả hiển thị đầu tiên trên trang chính là “Kho chứa hiện vật giết người hiến tế Điền* cổ, hiện vật văn hóa khảo cổ cấp quốc gia, không cho phép mang ra nước ngoài triển lãm”.

*Khu vực tỉnh Vân Nam ngày nay

Nhậm Dật Phi cẩn thận quan sát đồ đồng trên hình, đúng là bọn họ đang tiến hành một nghi lễ hiến tế, thậm chí nhìn rất giống nghi lễ câu lạc bộ tổ chức. Chẳng qua…

Chúng cũng không giống nhau hoàn toàn, kho chứa chỉ có một cột đồng, tế phẩm bị trói vào một tấm bia đồng, bên cạnh còn có súc vật như bò, là kiểu hiến tế cả người lẫn vật.

Ngược lại nghi lễ hiến tế trong trường là hiến tế một mình con người. Người bị trói lên trên cột cây, hơn nữa số lượng tế phẩm rất nhiều, khoảng chừng sáu người quay xung quanh lửa trại trung tâm.

Tiếp theo, dọc cột đồng có hai con rắn bò quanh, đỉnh cột là đầu hổ, bệ ngang cột là cá sấu. Tất cả đều là những loại động vật có thể tìm ra trong hiện thực.

Nhưng với nghi lễ hiến tế ở trong trường, bọn họ miêu tả đồ vật trên cột là tạo hình quái vật. Bởi vì hình ảnh quá nhỏ nên Nhậm Dật Phi không nhìn rõ hình vẽ trên mặt trụ. Có điều hắn vẫn khẳng định chắc chắn, đây là một loại quái vật chứ không phải cá sấu đầu hổ.

Tạm thời không tìm thấy manh mối nào khác, Nhậm Dật Phi nhìn về phía trang mạng: Nước Điền cổ chỉ có nghi thức hiến tế đó thôi ư? Có khi nào nó vẫn còn tồn tại kiểu hiến tế yêu cầu càng đặc biệt hơn, thờ phụng tà thần các kiểu không?

Hắn ôm suy nghĩ này rồi tra tìm giết người hiến tế Điền cổ. Không ngờ nội dung trang web xuất hiện đầu tiên liền khiến Nhậm Dật Phi giật mình run sợ.

Bên trên viết:

“Hủy diệt bộ lạc khác, xuyên tạc hiến tế của người khác, tùy tiện thay đổi thánh vật của người khác, lập tức đem giết.” Sau đó còn có một đoạn lời nguyền, nội dung trọng tâm là hậu quả của việc tự tiện giả mạo vật phẩm hiến tế chính là phải làm vật hiến tế để dâng lên, dùng máu tươi rửa sạch tội ác.

Nhậm Dật Phi gõ tra nước Điền cổ, hắn phát hiện vị vua đầu tiên của nước Điền là thuộc hạ Sở Khoảnh Tương Vương, một vị tướng quân được giao nhiệm vụ mang binh đánh giặc. Sau khi vị tướng này mang theo binh lính đi tới Vân Nam, vì đủ loại nguyên nhân nên không thể về lại nước Sở, dứt khoát ở lại lập ra vương quốc Điền.

Lúc sau thì có nước Điền với lịch sử tồn tại hơn ba trăm năm.

“Nếu nước Điền bắt đầu xuất hiện là do người nọ đánh chiếm thổ dân bản địa, có khi nào nghi lễ hiến tế mà câu lạc bộ trường học tái hiện, thực chất mới là cảnh tượng hiến tế nguyên thủy không?”

Nhậm Dật Phi muốn tìm những khu vực và bộ lạc bị người nọ đánh chiếm. Song bởi vì thời gian khá lâu, hắn cũng không tìm thấy thông tin bộ lạc nào bị tướng quân đánh chiếm, càng không biết phương thức hiến tế ban đầu của bọn họ.

Trước đây, mọi người rất coi trọng nghi lễ hiến tế của bộ lạc mình nên sẽ không cho phép người ngoài tiến vào dễ dàng, đừng nói đến chuyện bị người xuyên tạc.

Cho nên, nếu thật sự là con cháu của bộ lạc ít người kia, nhận thức đối phương còn khá tương tự với tổ tiên mình, nói không chừng sẽ trở thành bộ phận cực đoan, chẳng hạn như tổ chức nghi thức hiến tế nguyên thủy ở trường học.

Trong tay vu sư hoặc tư tế nắm giữ chìa khóa giao tiếp với thế lực thần bí không biết tên. Nếu bọn họ tiến hành một nghi thức hiến tế hoàn toàn hợp quy tắc bên trong trường học, chuyện gì sẽ xảy ra?

Thần linh và thế lực thống trị phương xa sẽ đáp lời bọn họ không?

Nghĩ tới chuyện này, toàn thân Nhậm Dật Phi liền run rẩy: Sẽ!

Từ nội dung sách cổ, từ cái chết người khác, từ những gì mình đã trải qua, cuối cùng hắn rút ra hai từ: Ăn người.

Dường như thứ bị tín đồ đánh thức và hấp dẫn đến đây đã phát hiện một trò chơi hay ho, không khác nào con mèo lấy việc vồ chết con kiến đi ngang làm thú vui tiêu khiển.

Người trong câu lạc bộ có thể tổ chức loại hoạt động hiến tế, đồng thời còn có quyền lên tiếng…

Nhậm Dật Phi mở trang web trường rồi gõ tìm “câu lạc bộ nghiên cứu chuyện thần bí”. Đây là một câu lạc bộ trẻ tuổi vừa được thành lập chưa đến 5 năm, mà dự định ban đầu của câu lạc bộ chính là nghiên cứu các loại hình văn hóa tôn giáo ở khắp nơi trên thế giới.

Rốt cuộc đến hiện tại, câu lạc bộ đã trở thành thiên đường cuồng hoan cho những người đam mê nghi lễ tà ma.

Vì sao lại nói vậy?

Nếu là người bình thường nộp đơn xin “tổ chức hoạt động” lên hội sinh viên nhưng không được chấp nhận, mặc dù bọn họ sẽ nói xấu sau lưng hội sinh viên một chút song tuyệt đối sẽ không bướng bỉnh làm trái ý trường học: Trường nói không được thì tôi càng muốn làm.

Đúng vậy, chuyện phục hồi nghi lễ hiến tế tà giáo khiến lòng người sợ hãi không được hội sinh viên xét duyệt. Câu lạc bộ tự tổ chức lén lút. Bởi vì là hoạt động riêng tư không tiến hành tuyên truyền nên thành viên trong câu lạc bộ tự tổ chức tự chơi.

Cùng lắm là trong quá trình tổ chức, bọn họ hấp dẫn sự tò mò của vài sinh viên ngoài câu lạc bộ.

Nhậm Dật Phi đọc báo cáo hoạt động tập thể của nghi thức hiến tế tà ma tháng trước. Một vài sinh viên cảm ơn câu lạc bộ vì đã cho những người có hứng thú như họ đứng xem quá trình diễn ra nghi lễ.

Bọn họ khen nghi thức hiến tế cực kỳ nghiêm trang, vô cùng đáng tin. Hơn nữa còn khẳng định kỹ thuật diễn xuất của đám sinh viên trong câu lạc bộ có thể bỏ xa diễn viên bình hoa trong giới giải trí tới mấy con phố.

Bên dưới bình luận đó có rất nhiều nội dung tương tự. Bọn họ đều là những người yêu thích kiểu văn hóa như thế, đương nhiên sẵn sàng tiếp thu nghi thức hiến tế tà thần.

Nhậm Dật Phi vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, có điều hắn đã ngồi thẳng lưng nghiêm túc: Không ngờ ngoại trừ thành viên câu lạc bộ, hoạt động hiến tế còn thu hút rất nhiều người bên ngoài tham gia?

Nếu nói những người trong câu lạc bộ đảm nhận thân phận tư tế, người tham gia hiến tế, tế phẩm vân vân, như vậy người vây xem chính là người chứng kiến.

Toàn bộ đám người “tham gia” nghi thức, đồng nghĩa với việc tất cả bọn họ đều có khả năng trở thành người bị hại. Người đứng mũi chịu sào cũng chính là bọn họ, nhóm người có sức tưởng tượng phong phú, năng lượng đại não lưu động mạnh mẽ.

Nhậm Dật Phi tắt giao diện tìm kiếm, hắn chuyển sang điều tra thông tin sinh viên tử vong vì nhảy lầu và sinh viên vừa mới chết không lâu.

Trên mạng đã cập nhật tin tức, song bởi vì chính phủ cho rằng là tử vong “ngoài ý muốn” nên số người thảo luận không nhiều, nhiệt độ đề tài cũng không cao.

Hiện tại đề tài nóng nhất trường học là chuyện sinh viên nhảy lầu trong chớp mắt ban sáng, khó có thể so sánh với các chuyện nào khác.

Nhìn hình ảnh đã bị làm mờ, Nhậm Dật Phi cảm thấy rất không ổn. Hắn xoa xoa cánh tay vì muốn làm giảm bớt da gà nổi lên. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ chỉ kết thúc ở đây thôi sao?

Cũng không biết thứ bọn họ đang phải đối mặt là người tư tế hay tà thần hiến tế.

Nếu là người trước thì không quá khó khăn, nếu là người sau…

Bên phải góc trang web trường học hiển thị một khung thông báo tin tức mới, phía dưới là một câu đi kèm: Hôm nay trong tiết học buổi tối của lớp học nào đó, một nam sinh cầm dao đâm mấy người bạn học…

Ở sau thật sự là dấu ba chấm, Nhậm Dật Phi thầm nghĩ nó thành công rồi, Nhậm Dật Phi thực sự bị thu hút, hắn muốn xem cốt truyện hoàn chỉnh.

Có phải đối phương lại là một tên quỷ xui xẻo không? Biểu hiện cụ thể của người bị ảnh hưởng là gì?

Nhậm Dật Phi đang muốn nhấp vào đọc, bỗng dưng, hắn nhìn thấy con trỏ chuột trên màn hình máy tính tự động di chuyển.

“!” Nhậm Dật Phi vốn đang nằm sấp trên bàn lập tức ngồi bật dậy trong nháy mắt. Hắn buông tay xuống rồi kéo ghế dựa lùi xa theo bản năng. Nhậm Dật Phi trừng mắt nhìn màn hình, nhìn nó nhảy ra giao diện gõ văn bản.

Hắn rất muốn xem chuyện này chỉ là trò đùa của tên hacker nào đó, nhưng Nhậm Dật Phi không thể.

Con trỏ di chuyển trên màn hình chầm chậm, giống như có thứ gì xuyên qua thực thể là Nhậm Dật Phi, sau đó nắm lấy chuột máy tính.

Hắn không khỏi sinh ra một ý nghĩ hoang đường: Vượt ra khỏi không gian hiện tại, có lẽ bây giờ Nhậm Dật Phi và một thế lực khác đang ngồi cùng trên một cái ghế cũng nên.

Ngay lúc hắn nhìn chằm chằm không dám chớp mắt, bàn phím chợt gõ lạch cạch lạch cạch, từng ô vuông tự động ấn xuống trước mặt Nhậm Dật Phi. Trên bàn phím không hề có cái gì, ngay cả một bóng dáng bàn tay hay bóng dáng móng vuốt cũng đều không có.

Nhưng mà thứ gì không biết mới là thứ khiến bản thân sợ hãi nhất. 

Con trỏ chuột di chuyển, bàn phím bị người gõ qua như diễn tấu bản đàn piano… Khí lạnh chui vào khoang mũi Nhậm Dật Phi, đóng băng cả người hắn.

Nỗi sợ chen nhau ngày một chất chồng, tinh thần căng chặt cho đến cực độ, đột nhiên Nhậm Dật Phi làm một chuyện mà người khác không thể tưởng tượng nổi: Hắn run rẩy vươn tay về trước rồi gõ chữ lên bàn phím máy tính.

Mày là ai?

___