Trời đã khuya, mãi cho đến khi ký túc xá gần thời gian đóng cửa, Nhậm Dật Phi mới trở về phòng.

Hắn đi qua đi lại trước cửa phòng nửa ngày, hơn nữa còn cẩn thận lắng nghe tiếng động ở bên trong. Gian phòng truyền ra tiếng gõ phím mơ hồ, Nhậm Dật Phi không biết đây là thật hay giả, cũng không biết có phải lỗ tai đang gạt hắn hay không.

Vài bạn học đi ngang hỏi Nhậm Dật Phi làm mất chìa khóa à.

“Không có.” Nhậm Dật Phi vừa trả lời vừa né tránh tầm mắt người khác, đồng thời cũng rất muốn hỏi xem bọn họ có nghe thấy âm thanh gì phát ra. Nhưng mà hắn muốn nói lại thôi, mấy sinh viên cảm thấy hắn kỳ quái nên không dừng lại nữa, rất nhanh đều đi mất.

Vì không còn cách nào nên Nhậm Dật Phi đành căng da đầu mở cửa phòng ngủ. 

Bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh sáng ở giường đối diện đang chiếu rọi gương mặt không chút biểu cảm của bạn cùng phòng.

Nhậm Dật Phi lập tức hơi hoảng hốt, thậm chí lại lần nữa hoài nghi có phải mình ảo tưởng ra không. Nếu đây là ảo tưởng, vì sao hắn không hề tìm thấy một chút sơ hở nào?

Giả sử Nhậm Dật Phi xuất hiện ảo giác, vậy những lúc hắn được bảo vệ trước kia đều chưa từng tồn tại sao? 

Vấn đề này khiến lồng ngực Nhậm Dật Phi nhói đau vì chịu đả kích lớn.

“Cậu về rồi?” Bạn cùng phòng đang chú tâm chơi game, cũng không quay đầu lại.

Hắn vốn định bật đèn phòng ngủ lên, song vừa nghe đối phương nói liền muốn lùi bước về. Cho dù là chuyện phân biệt bạn cùng phòng ảo tưởng hay thật sự, sau đó phải giả vờ không xảy ra chuyện gì, tiếp tục làm việc bình thường và nghỉ ngơi đi nữa, Nhậm Dật Phi đều không thể làm được, mặc kệ thế nào cũng không thể làm được.

Có điều rời khỏi nơi này thì hắn không còn chỗ để đi, hiện tại toàn trường đang nghỉ học, Nhậm Dật Phi không thể ra khách sạn tình nhân bên ngoài ngủ qua đêm.

“Không nhìn, không nghe, không nghĩ, mọi thứ đều giống ban đầu mà.” Hắn chuẩn bị tâm lý xong cho mình rồi mở đèn ngủ, bốn phía giường ngủ sáng trưng.

“Có lẽ đêm nay sẽ mưa, tốt nhất là cậu nên kẹp quần áo cố định lên giá đồ.” Bạn cùng phòng mở miệng.

Mặc dù ngồi dưới ánh đèn, bạn cùng phòng cũng không hề lộ ra đặc điểm gì khác lạ. Sự quan tâm của người nọ làm Nhậm Dật Phi cay cay sống mũi, nhưng hắn vẫn không đủ can đảm để quay lại nhìn kỹ đối phương.

Nhậm Dật Phi vội vàng rửa mặt, vội vàng giặt đồ treo ngoài ban công rồi vội vàng tắt đèn lên giường, ngay cả điện thoại di động cũng không dám xem, cứ như vậy nghiêng người nhắm mắt đối diện với vách tường, ép buộc chính mình chìm vào giấc ngủ.

“Cậu định ngủ à? Sớm vậy?”

“Ừm.” Nhậm Dật Phi đáp lời qua loa, thậm chí còn nằm cuộn mình lại. 

Thanh âm gõ bàn phím lạch cạch phía sau vang lên thật lâu, đột nhiên đến một lúc nào đó thì nó chợt ngừng. Nhậm Dật Phi nằm đối diện vách tường không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hắn không dám quay đầu nhìn xem sau lưng đang là tình huống gì.

Cứ như thế, Nhậm Dật Phi thức trắng trong lo lắng thấp thỏm, mãi tới tận 3 giờ sáng thì không chịu nổi nữa, rốt cuộc mới lim dim thiếp đi.

Hắn ngủ một mạch đến 9 giờ sáng.

Nhậm Dật Phi bị tiếng thông báo điện tử đánh thức.

“Alo?” Còn chưa mở mắt, hắn đã thò tay xuống gối đầu sờ tìm điện thoại, sau đó ấn nút nghe máy theo thói quen, trong khi Nhậm Dật Phi không biết đầu bên kia là ai.

Chẳng lẽ 10086*?

*Số tổng đài Trung Quốc.

“Bạn học Trương Chính Nguyên, em có thời gian rảnh không?”

Ban đầu Nhậm Dật Phi vẫn chưa nhớ ra chủ nhân giọng nói này là ai, chỉ cảm thấy dường như hắn đã từng nghe thấy. Lúc sau Nhậm Dật Phi suy nghĩ một hồi, đây không phải giọng giảng viên mà hai nam sinh tốt bụng giúp hắn xin nghỉ ư?

Nhậm Dật Phi lập tức giật mình ngồi bật dậy, thanh âm cũng đề cao quãng tám: “Thầy chủ nhiệm?”

“Là thế này, nghe nói em là thành viên câu lạc bộ nghiên cứu chuyện thần bí?”

“Vâng.” Nhậm Dật Phi cảm thấy yết hầu hơi khô khốc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, “Thầy, thầy ơi, xảy ra chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm lớp cười cười trấn an hắn: “Đừng lo lắng. Chẳng qua vì bệnh truyền nhiễm đột nhiên phát tán trong câu lạc bộ, cho nên mới hỏi xem trạng thái em bây giờ thế nào.”

“Em khá ổn, bệnh truyền nhiễm gì vậy ạ?” Nhậm Dật Phi “không hiểu nguyên do”.

“Hiện tại em có cảm thấy không thoải mái trong người không? Ví dụ như nhức đầu chẳng hạn?”

Nhậm Dật Phi suy nghĩ rồi lắc đầu: “Dạ không.”

“Vậy hôm qua em có cảm thấy khó chịu không?”

“Cũng không có.” Nhậm Dật Phi đáp, hơn nữa hắn sợ hãi hỏi lại, “Có gì không ổn sao thầy?”

“Không có gì, bây giờ em rảnh không nhỉ? Vừa lúc các bác sĩ thành phố đến trường kiểm tra cho các em.” Nói rồi chủ nhiệm lớp thông báo một địa chỉ phòng học.

Nhậm Dật Phi biết rõ một đòn mà mình đánh hôm qua tạo hiệu quả rõ ràng, hắn không biết hôm nay có “quỷ” trong đám người đi kiểm tra sức khỏe không.

Lại nói, Nhậm Dật Phi còn chưa xem tin tức đổi mới đêm qua nữa.

Hắn xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, thầm nghĩ mình nhanh chân rửa mặt rồi chạy tới đó ngay. Nhưng mà vừa bò xuống cầu thang, Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn thấy chăn gối lộn xộn, chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn lập tức phát tác. Nhậm Dật Phi đành bò trở về để xếp gọn chăn gối, cuối cùng mới leo xuống vệ sinh.

Sau khi rửa mặt đánh răng, hắn thay quần áo và dọn cặp sách.

Suốt quá trình Nhậm Dật Phi vội vàng loay hoay, giường đối diện không có bất kỳ âm thanh gì. Hắn không dám qua xem, cứ cúi đầu làm chuyện của mình với thái độ trốn tránh kháng cự.

Thậm chí khi rời khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa, Nhậm Dật Phi cũng không ngẩng đầu nhìn lấy một cái. Mãi cho tới lúc ra cổng ký túc xá, ma xui quỷ khiến thế nào khiến hắn nhìn lên tầng lầu phòng mình.

Bạn cùng phòng đứng trên ban công nơi Nhậm Dật Phi đang phơi quần áo. Đối phương nhìn hắn, hơn nữa còn giơ tay lắc lắc.

Nhậm Dật Phi ngốc mặt tại chỗ mấy giây rồi rời đi, không quay đầu lại nữa.

Địa chỉ mà chủ nhiệm lớp thông báo là khu dạy học của sinh viên trao đổi, dưới hai tầng là bậc thang dẫn vào hội trường, nơi hắn muốn đến đúng là hội trường.

Vốn tưởng nơi đây sẽ không quá nhiều người, ai ngờ đến rồi mới biết sinh viên được gọi tới rất đông, tùy tiện liếc mắt cũng thấy mấy chục người xếp hàng.

Nhậm Dật Phi báo tên họ và lớp học, cụ ông ở cửa cầm một cặp số gật đầu, đưa cho hắn khẩu trang nhựa dùng một lần và một cái bảng vừa mới đóng dấu. Trên bảng viết thông tin, số lớp học của “Trương Chính Nguyên” vân vân.

Nhậm Dật Phi đeo khẩu trang đi vào, hắn cầm bảng bắt đầu xếp hàng.

“Úi, Trương Chính Nguyên đúng không? Cậu cũng tới nữa hả?”

Vì không nhận ra đối phương là ai nên Nhậm Dật Phi chỉ mỉm cười lịch sự. Chẳng qua người nọ là cái máy hát, không thể im lặng được nên đám sinh viên trước sau đều bị cậu ta hỏi han một lần, cuối cùng nói chuyện phiếm rôm rả.

Sau một hồi nói chuyện mới biết, đa số sinh viên ở đây đều là thành viên câu lạc bộ bọn họ, còn có những người khác vây xem lễ hiến tế.

Dù sao trường học cũng là trường học, bọn họ trực tiếp điều tra camera theo dõi vào thời gian hôm đó, ở khu vực đó có bao nhiêu người đến xem, phân biệt danh tính từng người, điều tra tỉ mỉ. Cho nên đám sinh viên tham gia đều bị người tìm được, không sợ thiếu một ai.

Đương nhiên trường học sẽ không nói nguyên nhân vì “thế lực ma quái làm loạn”. Bọn họ lấy lý do một người biểu diễn trong đám sinh viên mang mầm bệnh virus, những sinh viên vây xem đều là người có nguy cơ mắc bệnh cao nên cần phải kiểm tra.

Thật ra kiểm tra ra bệnh cũng không quá đáng sợ, chỉ cần điều trị kịp thời thì bệnh tình sẽ ổn.

Song muốn hỏi ai là người phát tán virus… Có lẽ rất khó nói.

Nhậm Dật Phi nghe được vài “bí mật nhỏ” nên cực kỳ ngứa ngáy tay chân. Hắn hận không thể lấy ra máy tính công nghệ cao để mò xem thao tác hậu trường của trường học, sao chép danh sách sinh viên gọi tới.

Chắc chắn “quỷ” ở đó, không thể nào chạy được.

Theo đội ngũ đi về phía trước, Nhậm Dật Phi có thể nhìn thấy căn phòng nhỏ tạm thời, một sinh viên đi vào thì sẽ có một sinh viên đi ra. Vì để đảm bảo sự riêng tư cá nhân, căn phòng nhỏ còn làm cách âm nên bên ngoài không nghe người bên trong nói gì.

Có điều sinh viên ra vào không lâu lắm, tối đa một người hai phút là cùng. Rốt cuộc rất nhanh lúc sau cũng đến lượt thứ tự Nhậm Dật Phi.

Hắn chờ sinh viên trong phòng đi ra, sau đó mới bước vào.

Gian phòng vuông vức nhỏ đặt một cái bàn hình chữ nhật, phía trước là hai bác sĩ đang ngồi, thoạt nhìn bọn họ cực kỳ ôn hòa.

Nhậm Dật Phi ngồi xuống rồi đưa bảng mình ra.

“Đừng lo lắng.” Nữ bác sĩ mỉm cười nói chuyện, “Hai ngày này em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Nhậm Dật Phi lắc đầu.

“Vậy em có nhìn thấy hình ảnh bất thường nào hay không? Chẳng hạn như ảo giác quái vật, biển sâu, thành cổ dưới đáy biển các loại.” Bác sĩ ngồi đối diện còn giải thích thêm, “Nếu em nhìn thấy thì đừng nên giấu giếm, chúng tôi không muốn em giấu bệnh sợ thầy, làm chậm trễ thời gian điều trị tốt nhất.”

Vẻ mặt người nọ rất nghiêm túc, nghiêm túc giống như thật sự có virus phát tán trong đám đông. Nhậm Dật Phi lập tức biểu hiện sự sợ hãi và do dự kịp thời.

Trương Chính Nguyên đã từng nói chuyện này trong nhóm câu lạc bộ, vốn dĩ không thể giấu giếm nổi, mà hắn cũng không định giấu giếm.

“Em có nhìn thấy…” Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi, “Em nhìn thấy đàn tế dưới đáy biển.”

Hai bác sĩ liếc nhau, bọn họ viết một dòng chữ gì đó như bùa chú xuống bảng rồi nói với hắn: “Rất tốt, không cần che giấu loại chuyện này làm gì, em giấu đi chỉ làm bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Bạn học, em đến phòng XXX nhé, chúng tôi có bác sĩ chuyên môn sẽ kiểm tra cẩn thận cho em.”

“Vâng.” Nhậm Dật Phi cầm lấy bảng về, hắn ra khỏi phòng nhỏ.

Sinh viên trước phòng XXX ít hơn sinh viên gian phòng đầu rất nhiều. Hắn đi qua là có thể vào được, không cần phải chờ đợi.

Bên trong là một bác sĩ trẻ khoảng hơn 30 tuổi, đối phương gọi Nhậm Dật Phi nằm lên ghế nằm đặc thù, hơn nữa làm hắn thả lỏng: “Chỉ hỏi em một vài chi tiết trong ảo giác thôi.”

Bác sĩ còn đưa Nhậm Dật Phi một cốc nước.

Hắn nhận lấy cốc nước, vì cảm thấy hơi khẩn trương nên trực tiếp uống ngay một ngụm. Sau khi uống nước xong, Nhậm Dật Phi cảm giác được thần kinh căng chặt của mình đang bắt đầu thả lỏng.

Lúc này bác sĩ hỏi hắn: “Ảo giác của em bắt đầu từ bao giờ? Cảnh tượng ở đó như thế nào?”

“Là… Bốn ngày trước, không, năm ngày trước…” Ánh mắt Nhậm Dật Phi mơ hồ không có tiêu cự, có lẽ đang chìm vào hồi ức.

“Em mơ thấy một nơi kỳ lạ, chắc chắn nó nằm dưới biển sâu. Nhưng mà em không hề nhìn thấy loài cá hay sinh vật nào xung quanh, chỉ thấy tảo biển màu nâu, màu đen và xanh lục đang bò trên hòn đá cực kỳ cao lớn.”

Nhậm Dật Phi miêu tả ảo ảnh mà mình từng thấy cho bác sĩ nghe, mặc dù chỉ mơ thôi nhưng hắn lại nói vô cùng sinh động, giống như nó có thật trước mặt.

Thanh âm Nhậm Dật Phi nhẹ nhàng chậm rãi, không kiềm được nói ra càng nhiều chi tiết. Chẳng hạn như mình từng nhìn thấy quái vật cao lớn như núi ở trong mơ, chỉ liếc qua bóng dáng nó một cái, hắn lập tức bị dọa sợ tỉnh vội, thậm chí không thể quên cảm giác tim đập nhanh khi nhìn thấy bóng nó.

Cho dù có đặt thứ Nhậm Dật Phi sợ nhất trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không sợ hãi đến vậy. Đó là cảm giác sợ hãi khiến người khác phát run không thể nào hình dung, là cảm giác linh hồn cũng đang phát run.

“Nên sau khi tỉnh lại, em lập tức hỏi chủ nhiệm câu lạc bộ.”

Nhậm Dật Phi lau mồ hôi trên trán, giống như lại lần nữa trở về đáy biển, hắn phải tạm ngừng hô hấp mấy giây: “Ban đầu em chỉ nghĩ mình mơ thấy ác mộng, có điều sau lần đó, em xác định không phải.”

“Vì sao em chắc chắn nó không phải ác mộng?” Bác sĩ hỏi.

“Bởi vì nếu nằm mơ thì em không thể nhớ rõ từng chi tiết đến thế. Em biết cảm giác nằm mơ như thế nào, chắc chắn lúc đó em không nằm mơ đâu.” Trên trán Nhậm Dật Phi đổ mồ hôi ròng ròng, đôi môi hơi khô khốc, nghĩ về cảnh tượng kia khiến hắn không khỏi khiếp sợ.

“Vậy sau khi em mơ thấy những thứ đó, cuộc sống của em có gì thay đổi không?”

“Em không biết cái này có tính không.” Nhậm Dật Phi lộ ra biểu tình phiền não, “Rất nhiều lần em không biết bản thân bị làm sao, thỉnh thoảng em sẽ mất trí nhớ. Có lần em xuất hiện trên ban công, bạn cùng phòng nhắc em đi vào kẻo trúng gió, nhưng mà em lại hoàn toàn quên mất mình leo lên lan can ban công từ khi nào.”

“Bạn cùng phòng của em?” Bác sĩ cúi đầu nhìn thông tin trong máy tính, bên trên viết rõ: Trương Chính Nguyên ở phòng ngủ một mình. Phòng ngủ cậu ta vốn có ba người bạn cùng phòng, hai người đã dọn đi từ lâu, một người bị tai nạn năm ngoái, hiện tại Trương Chính Nguyên không có bạn cùng phòng.

Nếu không phải xác định Trương Chính Nguyên đã uống thuốc, đối phương đang trong trạng thái thả lỏng tinh thần biết gì nói nấy, chắc anh sẽ cho rằng sinh viên này đang nói đùa với mình.

“Có thể nói về bạn cùng phòng của em cho anh biết không?” Bác sĩ nhẹ giọng hỏi.

“Vâng, anh ấy… Mặc dù lúc chơi game thích mở loa ngoài, âm thanh rất lớn, còn thường xuyên xuất quỷ nhập thần, nhưng anh ấy là người tốt. Thời gian đó em không ngủ ngon giấc, ban ngày cả người ngẩn ngơ, mấy lần đều là do anh ấy nhắc nhở, sau đó em mới phát hiện suýt chút nữa mình giẫm vào khoảng không.”

Càng về sau, giọng nói Nhậm Dật Phi càng nhỏ dần. Bác sĩ nhạy bén nhận ra vẻ bất thường của hắn, hỏi: “Gần đây bạn cùng phòng em đã xảy ra chuyện gì?”

Nhậm Dật Phi đang muốn mở miệng, cuối cùng hắn lại do dự lắc đầu: “Đều do em suy đoán lung tung không có căn cứ, chắc vì em không nghỉ ngơi tốt nên đầu óc hồ đồ.”

Hắn nói thêm chút nữa, đến giờ thì rời phòng kiểm tra. Bác sĩ vừa đọc thông tin Nhậm Dật Phi vừa uống nước.

Một lát sau, anh gõ mấy chữ lên trên thông tin hắn: Có khả năng mắc chứng tâm thần phân liệt.