"Thật như vậy sao? Đáng tiếc thật đó."

Lan Linh vừa ngắm nghía hàng đồ chơi trẻ em vừa nói với Bạch Sanh đang lầm lũi đi bên cạnh: "Không sao đâu, chờ cậu dưỡng hảo thân thể sẽ nhanh chóng có thai thôi."

"Mình với A Tranh trải qua tiêu ký trước cả cậu và Đặng Khuynh, vậy mà..." Bạch Sanh rầu rĩ nói: "Có khi nào cơ thể mình có vấn đề không?"

"Đầu óc cậu có vấn đề thì có." Lan Linh gõ trán nàng một cái: "Trước khi lấy nhau bọn mình đã lên kế hoạch sau khi cưới hơn một tháng nhất định phải có con, cho nên chị ấy hối thúc mình dưỡng thân thể, mình dưỡng ít nhất cũng năm tháng rồi đấy."

"Nhưng mà..." Bạch Sanh đầu càng cúi thấp: "Lúc về nhìn A Tranh rất buồn, mình cũng không dám nói gì với em ấy, lần này khiến em ấy thất vọng rồi, đều là do mình mà ra cả."

"Cái này có phải lỗi của cậu đâu." Lan Linh nghiêm túc giáo huấn: "Đâu phải chỉ mình cậu muốn là có thai được, đúng không? Hơn nữa con cái là do duyên số, ai cũng không thể cưỡng cầu, chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi."

"Nói thế nào mình cũng cảm thấy lần này đã khiến A Tranh thất vọng..." Bạch Sanh nhìn gian hàng quần áo trẻ con, mắt đều đỏ bừng lên: "Lúc đến bệnh viện, em ấy còn nói sau khi khám xong sẽ cùng nhau đi mua đồ cho con..."

"Thôi được rồi, không nên khóc. Cậu như vậy càng khiến nha đầu đó buồn phiền thêm thôi, sao không mau hảo hảo dưỡng thân thể, có như vậy mới sinh được cho nha đầu đó một đứa trẻ khỏe mạnh chứ."

Mặc dù gật gù là thế, nhưng tâm trạng của Bạch Sanh vẫn không tốt lên chút nào, suốt buổi mua sắm hôm ấy đều là thất thần chán nản.

Đến tầm 7h hơn Bạch Sanh mới về đến nhà, phát hiện Giang Huyền Tranh vẫn còn bận rộn trong bếp, tấm lưng cô độc đổ xuống sàn nhà, ánh đèn vàng hắt vào bóng lưng dài.

Bạch Sanh mím môi, chậm chạp cất giày lên kệ, không ngờ Giang Huyền Tranh lại thấy nàng, như cũ dịu dàng mở miệng: "Về rồi sao? Hôm nay đi chơi với chị Lan Linh vui chứ?"

"Cũng được..."

Đối phương phát hiện sắc mặt nàng không tốt, cũng không hỏi nữa, chú tâm vào bữa tối của mình. Bạch Sanh nhìn theo đến hốc mắt cũng đau rát, không nghĩ nhiều đã bước đến ôm chặt lấy tấm lưng cô độc kia, nước mắt ngăn không được lã chã rơi xuống.

"Chị xin lỗi, A Tranh... xin lỗi..."

Động tác tay của Giang Huyền Tranh khựng lại, hàng mi dài rũ xuống, phủ một tầng ánh đèn vàng hoa lệ. Chính nàng cũng không khác gì Bạch Sanh, đều vì chuyện hôm nay mà cực kỳ buồn bã, trong lòng đặc biệt chẳng có ý vị. So với Bạch Sanh, nàng càng mong hai người có một đứa con hơn, nhưng nếu hiện tại không phải lúc thích hợp thì nàng cũng chỉ có thể chịu thôi.

"Sanh nhi, đây không phải lỗi của chị, không cần phải xin lỗi em."

"Nhưng chị làm em thất vọng, chị thật sự rất chán ghét mình..."

"Đừng nói như vậy." Giang Huyền Tranh dịu dàng quay lại, giúp Bạch Sanh lau đi nước mắt đọng lại bên khóe mắt: "Em lại cảm thấy như vậy không tồi, chúng ta còn chưa kết hôn, nếu giờ có con chỉ có thể gấp gáp tổ chức hôn lễ, vậy thì không thể cho chị một cái hôn lễ tử tế trọn vẹn rồi. Đợi thêm nửa năm, kinh tế của chúng ta đều ổn định rồi, chúng ta sẽ sinh con, mọi việc cũng dễ chịu hơn, đúng hay không?"

"Hức... nhưng..."

"Ngoan nào, ngoan nào." Giang Huyền Tranh như dỗ hài tử mà dỗ dành Bạch Sanh: "Em không muốn Sanh nhi của em gặp nguy hiểm, chúng ta không cần gấp gáp, nhé? Bây giờ chỉ cần chị hảo hảo dưỡng thân thể, không được ngược đãi bản thân nữa thì sớm hay muộn cũng sẽ có con thôi, chúng ta tương thích cao nhất định rất nhanh chị sẽ có thai mà."

Bạch Sanh như được ăn một viên định tâm đan, buồn bã chán nản cả ngày hôm nay đều mất đi triệt để, ngoan ngoãn chui vào lòng đối phương hưởng thụ chút hơi ấm.

"Chị nhất định sinh cho em một đứa nhỏ, nhất định!"

Ý cười trong mắt Giang Huyền Tranh càng thêm đậm: "Ân, hảo Sanh nhi."

Thế nhưng đây không phải là vấn đề, mà vấn đề nằm ở buổi tối hai người day dưa trên giường, lại phát hiện trong nhà không có đồ bảo hộ. Trước nay Giang Huyền Tranh đều mong sớm chút có con, tất nhiên sẽ không mua mấy cái thứ này về nhà, nhưng hôm nay Bạch Sanh phải dưỡng thân thể, không thể không dùng nó.

Buộc lòng Giang thiên tài phải đi trong đêm mua bảo hộ bao về.

Lúc nhân viên cửa hàng thấy Giang Huyền Tranh liền quát: "Bao nhiêu tuổi mà mua thứ này? Hả? Mới tí tuổi đầu đã hư hỏng như vậy rồi, có tin tôi gọi về cho cha mẹ nhóc không?"

Giang Huyền Tranh cực kỳ ghét người khác lôi tuổi tác của mình ra bình phẩm, nửa chữ cũng không nói mà dứt khoát rút giấy căn cước ra cho nhân viên xem.

Nhân viên xem xong, hết nhìn hình trong giấy căn cước rồi nhìn Giang Huyền Tranh, hai người trong hình đúng là giống nhau, không phải là mượn giấy của người khác mà dùng.

Tuy vậy nhưng vẫn soi mói, đầy mặt dè bĩu: "Chỉ mới mười tám tuổi đã hư hỏng như vậy, giới trẻ bây giờ thật là tồi tệ."

Giang Huyền Tranh buồn bực ném tiền lên quầy, dứt khoát cầm đồ trở về nhà.

Đem tất cả ủy khuất bị người khác coi thường tuổi nhỏ thể hiện ở trên giường, chỉ cần Bạch Sanh biết nàng không có 'nhỏ' là được rồi~

Tối hôm đó Bạch Sanh bị dày vò đến ngất đi hai lần, hôm nay so với những hôm trước còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần khiến nàng sung sướng đến dục tiên dục tử. Độ tương thích giữa hai người cực kỳ cao, qua mấy lần cao triều mặt nhỏ hồng thấu một mảng, khắp phòng đều là nồng đậm tin tức tố, tâm tình như bị mấy con mèo hoang ra sức cào cào.

Omega cầu yêu tin tức tố vẫn chưa tan đi, Giang Huyền Tranh cảm nhận được, luồng tin tức này không phải tầm thường. Mấy hôm nay còn đậm hơn trước kia, giống như phá kén hóa bướm, thay đổi 180 độ đến mức Giang Huyền Tranh còn cảm thấy tiếp thu không nổi.

Đối với việc hỏi phẩm cấp vẫn rất miễn cưỡng, đây chẳng khác gì hỏi phụ nữ bao nhiêu tuổi cả, nhưng Giang Huyền Tranh không thể làm ngơ cho qua nữa.

"Sanh nhi, rốt cuộc chị là phẩm cấp nào vậy?"

Ý cười trong mắt Bạch Sanh đông lại, hoảng hốt nhìn Giang Huyền Tranh: "Có phải chị khiến em không thoải mái không? Có phải cơ thể chị làm em chán ghét không? Có phải..."

"Cái này thì không phải."

Giang Huyền Tranh đều bị Bạch Sanh ở trên giường câu dẫn đến thất điên bát đảo, nếu không phải nàng còn nhớ thân thể Bạch Sanh không tốt mà miễn cưỡng dừng lại có khi chỉ sợ đến sáng cũng giải quyết không xong.

"Em chỉ là cảm thấy cái kia phẩm cấp của chị không bình thường, nên mới hỏi thôi."

Bạch Sanh mím mím môi dưới, không có ý muốn trả lời.

"Sanh nhi, chúng ta sẽ kết hôn, tương lai sẽ có con, lẽ nào không thể thành thật nói qua một lần?"

"Không phải chị không thành thật với em, chỉ là chuyện này..." Bạch Sanh quẫn bách: "Chị sợ chị nói ra em sẽ bỏ chị đi mất, chị rất sợ..."

Giang Huyền Tranh dịu dàng trấn an: "Không cần sợ, dù trời có sập xuống em cũng không bỏ lại chị."

Mấy lần muốn nói lại nói không ra chữ, Bạch Sanh cuống đến bấm rách váy ngủ của mình.

"Nếu chị nói không ra, vậy thì em đoán, chị chỉ cần gật đầu và lắc đầu thôi."

Nghĩ ngợi một lúc Bạch Sanh mới thỏa hiệp: "Ân."

"Chị là cấp S."

Bạch Sanh mím chặt môi, lắc đầu.

"Cao hơn hay thấp hơn? Lắc đầu là thấp hơn, còn gật đầu thì ngược lại."

Bạch Sanh ngước mắt nhìn Giang Huyền Tranh, gật đầu một cái.

Trong lòng Giang Huyền Tranh chấn động, đúng là phẩm cấp cao hơn nàng!!

"Vậy là siêu S?"

Bạch Sanh khổ sở nhìn Giang Huyền Tranh, lại lắc đầu.

Giang Huyền Tranh hít liền mấy ngụm lãnh khí: "Là SS?"

Bạch Sanh nhắm chặt mắt, hai tay bám chặt cánh tay của Giang Huyền Tranh, thêm lần nữa lắc đầu.

Lần này Giang Huyền Tranh bị dọa thật rồi, phẩm cấp trên cả SS, đây là omega cấp nào đây?

"Vậy chị nói đi, em thật sự đoán không ra."

"Cái kia, chị cũng có hai chữ SS, nhưng mà..." Bạch Sanh túm chặt cánh tay Giang Huyền Tranh, rất sợ nàng sẽ bỏ mình đi, hai mắt đầy nước: "Nhưng sau hai chữ SS còn có thêm một chữ... ách... một chữ S nữa..."

Giang Huyền Tranh cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, vội chụp lấy điện thoại mở baidu lên search thử. Kết quả cho ra rất nhiều, trên các trang web đều ghi cứ 1 triệu cá thể alpha hoặc omega sinh ra, sẽ có một người mang phẩm cấp hoàng kim SSS. Đây là phẩm cấp bao nhiêu quý hiếm, hơn nữa omega có phẩm cấp này thì sức mạnh sẽ gần bằng bảy đến tám phần sức mạnh của alpha ưu tú phẩm S.

Bạch Sanh đau khổ nói: "Do chị có phẩm cấp này nên nhiều năm cực khổ làm việc cũng chỉ có một lần ngất xỉu với một lần chảy máu cam, ngoài ra... ngoài ra mấy việc nặng nhọc khác như sửa bàn ghế hay và bưng vác vật nặng chị đều có thể làm..."

Giang Huyền Tranh đầu ong ong, lẽ ra nàng nên phát hiện từ sớm mới đúng, thảo nào Bạch Sanh trước đây có thể một mình xoay sở mọi thứ trong nhà, từ lâu nàng phải đặt ra nghi vấn mới phải.

Bạch Sanh hoảng hốt chụp lấy cánh tay Giang Huyền Tranh: "Không phải chị muốn giấu em, A Tranh đừng ghét bỏ chị được không. Mọi người đều nói thích omega yếu ớt một chút, chị biết chứ, nhưng chị sinh ra đã bất đồng với omega khác, không giống bọn họ yểu điệu thục nữ, chị biết như vậy là thiệt thòi với em nhưng đừng bỏ chị mà..."

"Em đã nói bỏ chị sao?" Giang Huyền Tranh thở dài, quay lại ôm lấy Bạch Sanh: "Đây là loại phẩm cấp bao nhiêu quý hiếm a? Chị không cần phải tự ti như vậy, em cũng không quan tâm đến mấy chuyện này đâu, phẩm cao phẩm thấp đều là tiểu lão bà của em, không phải sao?"

Hốc mắt Bạch Sanh đã đỏ bừng lên: "Chị sợ em chê chị không đủ mềm mỏng, không đủ yểu điệu, thậm chí trách chị thô lỗ giống alpha..."

"Em tuyệt đối sẽ không chê bai chị, nhưng mà làm sao chị có thể che giấu được tin tức tố của mình?"

Omega phẩm cấp càng cao thì tin tức tố càng ngọt, không thể đến bây giờ Giang Huyền Tranh mới phát hiện ra, nhất định là Bạch Sanh đã làm gì đó với thân thể chính mình.

"Chị dùng thuốc ức chế, che giấu bớt tin tức tố của mình..." Bạch Sanh khịt khịt mũi mấy cái, đáng thương nói: "Sau khi em tiêu ký rồi thì thuốc của chị không còn tác dụng nữa, có uống thế nào cũng không làm giảm bớt được..."

Giang Huyền Tranh ngọt ngào nói: "Không cần che giấu nữa, phẩm cao càng tốt chứ sao, ở trên giường rất mê người."

Bạch Sanh hé miệng xấu hổ, vung tay đánh vào vai nàng: "Xấu xa."

"Thảo nào trên giường chị có thể mê người như vậy, còn chống đỡ được nhiều lần, xem ra em đã xem thường chị quá rồi." Giang Huyền Tranh mọc ra tai sói đuôi sói, háo sắc đè Bạch Sanh xuống giường: "Em thật sự rất muốn biết giới hạn của phẩm cấp hoàng kim thế nào."

"Nha~ Sắc lang!! Em mau buông chị ra!!!"

Lại một đêm xuân sắc ngập tràn~

Đêm hôm đó Giang Huyền Tranh thật sự đem Bạch Sanh kéo đến giới hạn cuối cùng, ở trên giường ngất liệm đi, đồng hồ khi đó điểm 2h37 sáng. Một đêm mệt mỏi, cả hai ôm nhau ở trên giường ngủ, phi thường an ổn càng không có mộng mị.

Mãi đến tận 10h mới dậy, Giang Huyền Tranh đích thân dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua, ôm Bạch Sanh vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sẵn tiện đem cả quần áo bẩn nhét vào máy giặt.

Mất một lúc lâu mới ôm Bạch Sanh trở về giường cho nàng ngủ tiếp, bản thân thì tự mình chuẩn bị đi đến phim trường. Xem ra Bạch Sanh sẽ ngủ đến trưa, Giang Huyền Tranh đành để lại lời nhắn rồi một mình đến phim trường mà không có Bạch Sanh theo cùng.

11h thì đến được phim trường, Giang Huyền Tranh nghe đạo diễn Lý phổ biến kịch bản xong thì bắt đầu vào quay. Nữ omega diễn chung với nàng vẫn là Dịch Lăng, giống với Giang Huyền Tranh, nàng cũng đang là tiểu minh tinh được săn đón vô cùng nồng nhiệt, tần suất xuất hiện trên màn ảnh ngày càng dày đặc.

Xa cách nhiều năm vẫn không thay đổi, trong phim là tình nhân, ra ngoài đời chính là địch thủ. Dịch Lăng chung quy vẫn ngu ngốc dõi theo Giang Huyền Tranh, nàng càng không biết bản thân có thể chờ đợi bao nhiêu lâu nữa, mỗi lần bị đối phương lạnh nhạt đều đau đến thở không nổi.

Trước giờ Giang Huyền Tranh đều không đồng ý quay cảnh hôn, lần này cũng vậy, thẳng thừng từ chối với đạo diễn Lý. Đối với Giang Huyền Tranh, hôn là một hành động vô cùng thiêng liêng, nàng không bao giờ tùy tiện hôn người mà mình không có tình cảm.

Đạo diễn Lý giảng giải cả tiếng Giang Huyền Tranh vẫn không nghe lọt lỗ tai, thẳng thừng nói: "Đạo diễn Lý hà tất làm khó tôi? Tôi muốn hôn sẽ hôn, nhưng đã không muốn thì có ép cũng vậy thôi."

Lúc này đạo diễn Lý chỉ có thể thỏa hiệp, mời diễn viên đóng thế vào giúp hoàn tất cảnh hôn này. Rõ ràng diễn viên đóng thế chỉ nhận mấy cảnh đánh đấm nguy hiểm, chưa bao giờ thấy qua chuyện mời diễn viên đóng thế đóng hộ cảnh hôn môi đơn giản.

Giang Huyền Tranh đứng ở một góc xem lại kịch bản, không ngờ lại gặp một người không thích gặp, Tăng Nam.

Tăng Nam sớm quen với thái độ lạnh nhạt của Giang Huyền Tranh, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: "Mấy hôm nay không thấy A Sanh, tôi cũng liên lạc không được với cô ấy, không biết cô ấy có chuyện gì không?"

"Chuyện nhà tôi không cần cô quản, mà cô cũng không cần biết nhiều đến thế đâu." Giang Huyền Tranh vân đạm phong khinh lật kịch bản: "Hảo hảo lo cho kịch bản của mình còn tốt hơn cứ nhìn ngó vào nhà người khác như vậy."

Tăng Nam giận đến mặt mũi trắng bệt: "Đừng nghĩ bản thân là đại minh tinh muốn nói gì thì nói, tôi không hiểu nổi tại sao A Sanh lại đi theo làm quản lý cho một đứa nhóc vô lễ như vậy!"

Giang Huyền Tranh cười khẩy: "Nếu cô không nhìn đến người của tôi thì tôi cũng không có hành động như vậy, biên kịch Tăng, A Sanh là người của tôi làm ơn tránh xa cô ấy ra một chút."

Ba chữ 'người của tôi' nghe đặc biệt chói tai, Tăng Nam giễu cợt: "Hảo nha đầu, rất biết khiêu khích, nhưng tôi không phải đồ ngốc, năm đó A Sanh đã nói không phải là Hàn Thuần sẽ không lấy. Dù cho hai người đó có chia tay đi chăng nữa cũng không đến lượt một nha đầu miệng còn hôi sữa chen vào, hảo hảo ăn nhiều một chút để còn mau lớn, đừng có đứng ở đây mà tranh người với tiền bối."

"Vậy phải xem biên kịch Tăng bản lĩnh lớn thế nào."

Giang Huyền Tranh nới lỏng áo len cổ lọ của mình, thuận tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa ra sau, để lộ hôn ngân đỏ sẫm, không cần hỏi cũng biết là do Bạch ác phụ trong lúc vui sướng đã để lại.

Trong mắt Tăng Nam lóe lên một tia hãi hùng, nhưng cũng không có nói ra miệng, xoay người lưu loát rời đi. Nàng không tin Bạch Sanh thích người nhỏ tuổi hơn mình, năm đó nàng còn nhớ nàng ấy từng nói ở với ấu hài sẽ có cảm giác không an toàn, đối với omega cảm giác an toàn vẫn là trên hết.

Chỉ là vui đùa, hà tất cùng một ấu hài tranh chấp?

========================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^