*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

13

Lâu rồi Chồng Cũ chưa gặp Tiểu Mĩ Nhân.

Xưa nay anh thường chỉ trông thấy cậu trong những bộ đồ rộng rãi và thoải mái. Quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình, đủ màu sặc sỡ, áo thun quần jean diện ra ngoài cũng toàn là những thiết kế trừu tượng, khiến người ta không thể hình dung vóc dáng người mặc.

Cho nên, Tiểu Mĩ Nhân khoác trên mình bộ âu phục vừa vặn của ngày hôm nay mang một vẻ đẹp rất khác trước kia.

Chồng Cũ liếc mắt qua, luyến tiếc nấn ná thêm vài giây đồng hồ.

Bạn nhỏ từng thuộc về anh trong một thời gian ngắn ngủi vội vã cúi đầu. Chồng Cũ chỉ thấp thoáng nhìn thấy cái cổ gầy trắng nõn của cậu. 

Anh cụp mắt, dứt khoát rời đi. 

Bạn nhỏ lúc nào cũng cưng đến là cưng, chỉ có điều cậu chẳng còn là cục cưng của anh nữa rồi.

Nếu việc hai người chia tay có thể giúp cục cưng bé bỏng tự tin tỏa sáng, vậy thì Chồng Cũ hi vọng mình sẽ là chút hào quang ít ỏi góp vào, cho đối phương thêm phần rực rỡ.

14

Tiểu Mĩ Nhân hơi thắc mắc vì sao đi đến đâu cũng đụng phải sản nghiệp của Chồng Cũ, nhưng nói cho cùng cậu vẫn sợ, không dám hé răng hỏi.

Cậu lặng lẽ đi xuống bãi đỗ xe.

Vốn dĩ Tiểu Mĩ Nhân tới đây bằng xe đạp công cộng, song chẳng rõ vì lẽ gì mà đã đi quanh bãi đỗ ba vòng vẫn không thấy chiếc xe đó ở đâu.

Ơ kìa, xe biến đâu rồi?

Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy hơi lo phiền. Bản thân cậu chưa thi bằng lái, bởi vậy chẳng bao giờ đi xe hơi.

Bình thường cậu ít khi đi ra ngoài, nên cũng không cảm thấy có điều gì bất tiện.

Ví như hồi chưa li hôn, những lần họa hoằn Tiểu Mĩ Nhân đi ra ngoài đều có Chồng Cũ đưa đón cả. 

Hiện giờ không còn tài xế đặc biệt nữa, vạn sự thành thử khó khăn đến bất ngờ.

Tiểu Mĩ Nhân mở ví, phát hiện mình không đem theo tiền lẻ, mà điện thoại cũng hết pin. 

Chẳng còn cách nào khác thì đành đi bộ mà về thôi, Tiểu Mĩ Nhân bất lực nghĩ. 

Thế nhưng cậu chưa đi được bao xa thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe.

Tiểu Mĩ Nhân quay đầu, trông thấy xe hơi của Chồng Cũ đỗ ngay phía sau.

“Em lên đi.” Chồng Cũ nói.

15

Tiểu Mĩ Nhân chậm rì rì bước lên xe.

Cậu cảm thấy hơi ngại ngùng một chút. Li hôn rồi mà vẫn phiền người ta, nói chung không phải điều gì tốt.

“Làm phiền anh mất rồi.” Tiểu Mĩ Nhân ngoan ngoãn thắt dây an toàn. 

“Không vấn đề gì đâu.” Chồng Cũ đang chuẩn bị lái xe, tuy nhiên do lúc nãy vươn người khỏi cửa gọi Tiểu Mĩ Nhân nên anh đã tháo dây an toàn, bây giờ cứ thế quên mất, thản nhiên lái xe lên đường.

Tiểu Mĩ Nhân bèn đập nhẹ vào khuỷu tay Chồng Cũ. 

“Sao thế?”

Chồng Cũ nghi hoặc lên tiếng, ánh mắt vẫn tập trung về phía trước. Tốc độ xe hiện còn chậm, chuông cảnh báo dây an toàn vẫn chưa kêu.

Tiểu Mĩ Nhân nóng ruột buột miệng. 

“Anh quên đeo bao an toàn kìa!” 

Nói đoạn, cậu tức thì “buông tay(1)”.

(1) Raw là 攤手 – nghĩa đen là mở tay, dang tay ra (vì lúc này Tiểu Mĩ Nhân đang chạm vào khuỷu tay bạn chồng) đồng thời cũng là cái meme này:



16

Não Tiểu Mĩ Nhân chạy chậm hơn miệng chút đỉnh, khi cậu kịp nhận ra mình vừa phát ngôn những lời xàm xí gì thì chỉ muốn tự rút lưỡi mình ra.

Nếu mình chết, e là sẽ phải vào Địa ngục rút lưỡi(2) mất a hu hu.

(2) Bạt thiệt địa ngục, tầng thứ nhất trong 18 tầng địa ngục. Người khi còn sống từng phạm tội nói dối, phỉ báng, chửi rủa người khác sẽ phải vào tầng này.

Tiểu Mĩ Nhân nghĩ thầm như thế.

Cậu quê đến không tả nổi, chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa. 

Chồng Cũ cũng ngớ cả người. Anh im lặng hồi lâu rồi cất tiếng.

“Chắc là vậy, nhưng cũng không cần thiết.” Có vẻ anh biết rõ Tiểu Mĩ Nhân thực sự muốn nói gì, song không nén được buông lời kém đứng đắn.

“… Dù sao cũng đâu cần dùng đến.”

Á!!!!!!

Tiểu Mĩ Nhân rít lên như cái ấm nước sôi.

“Thắt dây an toàn rồi lái xe ngay và luôn đi!!!”

“Ừ.”

Chồng Cũ điềm nhiên gật đầu.  

“Tôi lái xe đây.”

Da cổ Tiểu Mĩ Nhân đỏ lựng cả lên. Cậu vô cùng ấm ức ngồi lút vào ghế, cuộn tròn mình lại thành một cục. 

Tại sao cái tên này vừa li hôn một cái là trở nên biến thái thế chứ?

Ghét ghê cơ!

17

Từ sau khi lỡ mồm nói nhịu, Tiểu Mĩ Nhân cứ cáu kỉnh mãi.

Giờ đây cậu đã thoát khỏi bể khổ, không còn cảnh ngày ngày toan tính mong chờ được li hôn, trước mặt Chồng Cũ cũng chẳng phải vờ vịt đóng kịch nữa. 

Dù sao cậu cũng đã trốn khỏi ngục tù hôn nhân, không ai có thể làm gì được cậu hết.

Tiểu Mĩ Nhân càng nghĩ, càng đắc ý đến vểnh tớn cả đuôi lên.

“Tui chỉ bất cẩn nói nhầm mà thôi, anh không được cười tui nữa. Giọng lưỡi của anh nghe đáng ghét lắm á!”

Nếu là hồi còn chưa chia tay, Tiểu Mĩ Nhân sẽ không dám hé răng nói nửa lời. Câu mà cậu nói nhiều nhất với Chồng Cũ là “Được ạ”, từ mà cậu nói nhiều nhất là “Vâng”. Khi ấy dẫu có ăn gan hùm mật gấu cậu cũng nào dám ngúng nguẩy mà nói một chữ “không” với anh như hiện giờ.

Chồng Cũ ngỡ ngàng trong tích tắc – nhanh đến mức gần như chẳng ai để ý thấy.

Sau khi ngạc nhiên, anh thoáng nở một nụ cười, kế đến nhanh chóng giả bộ buồn bã. 

“Tôi thật sự không giỏi làm đẹp lòng người khác.”

Anh xã ngày xưa luôn kiêu hãnh và xa cách nay đột nhiên lộ ra một mặt khác mềm yếu, hệt như một chú nhím thích xù gai vô tình được người ta gãi bụng.  

Tiểu Mĩ Nhân ngẩn ngơ nhìn một hồi rồi bất chợt hoảng lên, vội vội vàng vàng xua tay. 

“Không không không… Ý tui không phải thế.”  

Ôi chao, coi cái miệng mất nết của mình này.  

Thèm hôn đây mà!

Á lộn!

Thèm ăn chửi chứ gì!

-Hết chương 2-