Edit: Thần Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút khẩn trương.
Lý thị đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Tú Nguyệt, có chút muốn nói lại thôi: “Hai người bọn họ cũng là mệnh khổ, vẫn luôn ở Tân Giả khố chịu tội. Nội Vụ phủ đã từng sắp xếp cho bọn họ vào hậu cung làm việc, nhưng đi một vòng các cung, không có nương nương nào muốn, đều bị ghét bỏ, lúc này Nội Vụ phủ mới nhét bọn họ vào Diên Hi cung. Nguyệt Thường tại, thứ cho nô tỳ nhiều chuyện. Theo như tình cảnh trước mắt của chúng ta, bản thân mình muốn tồn tại đã phải giật gấu vá vai, huống chi lại nuôi thêm hai người vô dụng... Từ sau khi Tốn Tần nương nương sa sút, cũng đã giải tán phần lớn cung nữ thái giám hầu hạ bên người rồi...”
Lý thị nói không sai, nếu không phải Thuần Tần nương nương đưa than ngày tuyết tặng phỉ thúy tới, trước đó nhặt một người là Nhu Hạnh về đã khiến nàng cảm thấy cực kì gánh nặng rồi, huống chi giờ còn định nuôi thêm hai người, chỉ sợ là thu không đủ chi...
Không đợi Tú Nguyệt lên tiếng, Bảo Yến liền chém đinh chặt sắt nói: “Không cần tiểu thư nhọc lòng, ta liền trả người về Nội Vụ phủ!”
“Không phải, không phải!” Tiểu cung nữ nghe nói như thế, sợ tới mức ngẩng đầu lên, liên tục xua tay: “Nô tỳ cái gì cũng đều làm được, nô tỳ là từ Hoán Y cục ra, có thể giặt đồ cho chủ tử. Cầu xin chủ tử, ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi. Nô tỳ dập đầu với người!”
Tiểu thái giám kia thì vẫn cúi đầu, không rên một tiếng nằm trên mặt đất, một bộ dáng vẻ mặc kệ.
Tú Nguyệt liếc nhìn hắn, ngược lại không có một chút sức sống. Nàng chuyển ánh mắt qua tiểu cung nữ kia, nói: “Tay ngươi bị sao vậy?” Trên hai tay đầy vết nứt da ghê người, nhìn thấy mà giật mình. Nếu không giặt quần áo quá mức trong thời gian dài, tuyệt sẽ không hư hại đến nông nỗi như thế.

“Nô tỳ, nô tỳ.” Tiểu cung nữ theo bản năng giấu tay đi, nàng không rành thế sự, chủ tử hỏi chuyện chỉ dám đúng sự thật trả lời: “Gia đình nô tỳ vốn là nô tài bao y. Vào cung, bởi vì các nương nương ghét bỏ nô tỳ không đủ lanh lợi, nên nô tỳ bị phân tới Hoán Y cục, mỗi ngày giặt đồ cho chủ tử. Giặt suốt một mùa đông thì hai tay bị nứt da, bọn họ đành phải để nô tỳ giặt xiêm y cho nô tài. Sau đó, trên tay nô tỳ lại có thêm mấy vết nứt nẻ, ngay cả bọn nô tài cũng không muốn cho nô tỳ giặt đồ. Hôm qua quản sự Nội Vụ phủ tới đây, nói là trong cung có ân điển, phái nô tỳ đến Diên Hi cung hầu hạ tân chủ tử.”
“Cầu chủ tử.” Tiểu cung nữ khóc ròng nói: “Nô tỳ không muốn lại bị đưa về Hoán Y cục, tiếp tục đến đó giặt đồ, chỉ sợ toàn bộ bàn tay của nô tỳ sẽ hỏng hết. Cầu xin chủ tử giữ nô tỳ lại, nô tỳ sẽ làm trâu làm ngựa cho người. Tay nô tỳ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thôi, chỉ cần chủ tử cho nô tỳ vài ngày thì tay nô tỳ sẽ khỏi hẳn. Đến lúc đó chủ tử có việc gì nặng nô tỳ đều có thể làm được.”
Nào có dễ dàng như vậy. Tú Nguyệt nhìn bàn tay của tiểu cung nữ, có mấy chỗ đã thối rữa, chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức mới trị liệu được. Nếu không phải không còn dùng được, những người đó sao lại hảo tâm đưa nàng ta ra khỏi Tân Giả khố được? Đứa nhỏ này, còn mang ơn đội nghĩa, thật sự là ngây thơ hết sức.
Chỉ sợ nàng ta ra khỏi Diên Hi cung, cũng liền cách cái chết không xa.
Tú Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi tên là Chung Linh, vậy thì chữ Chung nào, chữ Linh nào?”
Tiểu cung nữ thấy vẻ mặt Tú Nguyệt ôn hòa, mới dám thoáng yên tâm một chút, nhút nhát sợ sệt đáp lời: “Hồi chủ tử, nô tỳ qua năm liền mười ba, Chung Linh là do phụ thân nô tỳ đặt cho. Hình như phụ thân nói, trong sách có viết một câu mang ý nghĩa tốt đẹp “Chung Linh Dục Tú” (Đất lành sinh ra người tài). Còn cụ thể ra sao thì nô tỳ cũng không hiểu nghĩa của nó lắm.”
Quả nhiên là mấy chữ kia. Bốn chữ ‘Chung Linh Dục Tú’ xuyên vào tai Tú Nguyệt, trong lòng nàng nghĩ đến người kia, cảm thấy cực kì không thoải mái.
“Chung Linh Dục Tú, quan trọng là ở chữ ‘Linh’ và ‘Tú’, còn chữ ‘Chung’ chẳng qua là phải làm lụng vất vả, không có cũng được. Về sau ngươi sẽ đi theo ta…” Nàng nhớ người đầu tiên mang về tên là Nhu Hạnh: “Vậy gọi là Mộc Cẩn (hoa dâm bụt) đi, vẫn là họ Chung. Trong Kinh Thi có nói: ‘Hữu nữ đồng xa, nhan như thuấn hoa’ [1] ý nói chính là nữ tử đẹp như đóa hoa dâm bụt vậy.”
[1]: Nằm trong bài thơ “Trịnh Phong – Hữu nữ đồng xa”, thuộc Kinh Thi - tuyển tập thơ ca đầu tiên của Trung Quốc cổ đại. Đây là áng tình thơ của nam nữ quý tộc, chủ yếu miêu tả những cô gái đi cùng xe với nam giới, từ dung nhan mỹ lệ, dáng người mềm mại uyển chuyển, cử chỉ thanh cao tao nhã đến trang sức tinh xảo, thanh danh tốt đẹp biểu hiện qua vẻ đẹp ngoại hình lẫn nội tâm. 

“Vâng, vâng!” Tiểu cung nữ vui mừng quá đỗi, nghe lời này của Tú Nguyệt, rõ ràng chính là đồng ý giữ nàng lại, nàng sẽ không bị đưa về Tân Giả khố nữa! Nàng lại dập đầu mấy cái, vui mừng nhận lấy tên chủ tử ban cho: “Nô tỳ Mộc Cẩn, tạ ân điển của Thường tại. Sau này nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ Thường tại.”
Bảo Yến ở một bên không vui hừ một tiếng, trêu chọc: “Không nghĩ tới chỉ cần nghe hai chữ Chung Linh đó, có vài người vậy mà lại mẫn cảm như thế.”
Tú Nguyệt không để ý tới Bảo Yến, quay sang nhìn tiểu thái giám kia. Từ khi hắn tiến vào liền một bộ dáng vẻ lạnh nhạt không dao động, không có một chút sức sống, đối với ai cũng hờ hững.
“Vậy còn ngươi, xem ra ngươi coi thường Diên Hi cung, cũng không muốn ở lại. Nếu ngươi đã có nơi tốt để đi, ta cũng không muốn trì hoãn ngươi. Ta sẽ cho người báo lại với công công Nội Vụ phủ một câu, để ngươi trở về.”
Tiểu thái giám nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên ảm đạm. Có thể thấy, Tú Nguyệt vừa mới nói đưa hắn trở về, đáy lòng hắn cũng không muốn. Vốn tưởng rằng chủ tử giữ tiểu cung nữ lại, thì cũng sẽ lưu hắn lại. Không ngờ đến lượt hắn, chủ tử lại nói như vậy.
Dù thế, Tiểu Lộc Tử cũng không có lên tiếng cầu xin, ánh mắt rũ xuống đất, quạnh quẽ nói: “Nô tài vốn là bị đưa vào Tân Giả khố tự sinh tự diệt, chẳng qua là chờ chết mà thôi, ở đâu cũng đều giống như nhau.”
Lý nữ quan đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Nguyệt Thường tại, người tiến cung mới bốn tháng, nên có một số việc không biết. Nô tỳ trước kia là cung nữ, Tiểu Lộc Tử công công này trước đó vẫn luôn hầu hạ Nhị A ca. Có điều trong một lần cùng Nhị A ca chơi đùa, khi hắn leo lên cây nhặt đồ cho Nhị A ca thì bị té gãy chân, nên bị ghét bỏ đuổi ra ngoài, không cho hầu hạ Nhị A ca nữa. Làm phận nô tài, thân mình không linh hoạt thì không còn hữu dụng, sau đó Nội Vụ phủ tống hắn đến Tân Giả khố.”
Nhị A ca? Chính là đích Trưởng tử của đương kim Hoàng thượng. Đại A ca do Hàm Quý phi sinh hạ không lâu liền qua đời, Nhị A ca Miên Ninh chính thức trở thành Trưởng tử.

Thân phận Nhị A ca vô cùng tôn quý. Mẹ đẻ là nguyên phối Hoàng hậu của Thánh thượng, sau khi thành hôn còn được đặc biệt ban thưởng ở lại trong cung. Nghe nói mật chỉ lập Thái tử đang được cất giữ trong hộp bí mật giấu sau tấm biển Chính Đại Quang Minh kia. Trước kia Tiểu Lộc Tử từ đi theo chủ tử có thân phận quý trọng như vậy, chỉ kém một bước lên trời, không ngờ hôm nay sa sút đến nông nỗi thế này.
Nàng nhịn không được liếc nhìn Tiểu Lộc Tử. Tuổi còn trẻ mà trải qua thay đổi lớn như thế, người bình thường chỉ sợ trở nên cực đoan biết bao nhiêu rồi, nhưng không thấy hắn có nửa phần hận đời, có thể thấy là người đơn thuần nhân hậu.
Ngược lại Nhị A ca kia… Tiểu Lộc Tử dù sao cũng là vì hắn nên mới bị ngã gãy chân, vậy mà hắn lại trở mặt vứt bỏ, tệ hại bạc bẽo như thế, không niệm tình cũ chút nào, thật sự là vô tình nhẫn tâm.
Đương kim Hoàng thượng luôn có tiếng là nhân hậu, sao lại có một A ca kế thừa đại thống như vậy...
Nàng từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, hỏi Tiểu Lộc Tử: “Chân ngươi bị khập khiễng như vậy đã bao lâu rồi?”
Tiểu Lộc Tử suy nghĩ thật lâu, nửa ngày sau mới trả lời: “Ước chừng… Ba bốn năm.”
“Theo ngươi thấy, chân hắn còn trị được không?”
Những lời này của Tú Nguyệt tất nhiên là hỏi Bảo Yến, Bảo Yến quay mặt đi: “Tiểu thư cất nhắc, nhưng nô tỳ thấy là không trị khỏi.”
Tú Nguyệt bị một câu chặn lại như vậy, nhưng vẫn thân thiện, thương lượng nói: “Ngươi xem Tiểu Lộc Tử dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, ngày tháng sau này của hắn còn dài, sao có thể nhẫn tâm để hắn bị huỷ hoại cả đời như vậy, rồi buồn bực mà chết đây.”
Tiểu Lộc Tử quỳ trên mặt đất, sắc mặt vẫn luôn như tro tàn, nghĩ rằng đã trải qua tuyệt vọng lâu ngày, người cũng tuyệt vọng đến chết tâm. Bây giờ hắn nghe thấy Tú Nguyệt nói như vậy, không khỏi cả người run rẩy một hồi. Hai tay đang chống trên mặt đất nắm chặt, hắn ngẩng đầu lên, có chút kích động nói: “Nô tài… Chân của nô tài đã hỏng nhiều năm rồi. Nếu, thật sự có thể chữa khỏi…”
Tú Nguyệt không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía Bảo Yến: “Nhân tiện chữa luôn tay cho Mộc Cẩn. Nếu tay của Mộc Cẩn tốt rồi, thì sẽ thêm một người làm việc cho ngươi. Mộc Cẩn ngươi cần phải nhớ rõ, sau khi tay được chữa trị xong rồi, phải hiếu kính thật nhiều với Bảo Yến cô cô của ngươi, biết không.”

Bảo Yến cực kỳ tức giận, ngại Lý thị còn đang ở trong phòng, cho nên nàng chỉ đành cắn răng đè thấp thanh âm đáp: “Tiểu thư, người cho rằng thảo dược chúng ta mang vào cung dùng chưa đủ nhanh hết có phải hay không? Đến lúc sinh mệnh tiểu thư nguy cấp, chỉ sợ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!”
“Rồi rồi rồi.” Tú Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Thân thể ta từ trước đến nay rất khỏe, phỏng chừng cũng không dùng dược liệu. Còn nữa qua mùa đông này, chỉ sợ dược liệu cũng sẽ bị mốc hết, rất là lãng phí đó.”
Lúc Bảo Yến mười ba tuổi thì được mẫu thân Tú Nguyệt - Dương thị thu lưu, sau khi vào Dương phủ thì vẫn luôn đi theo bên người Tú Nguyệt, cho nên nàng quá hiểu tính cách Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt thế nào.
Đừng thấy Tú Nguyệt cả ngày đối với người khác có thương có lượng, những chuyện được mất đều sẽ không tính toán chi li. Mọi người có nói những lời khó nghe gì, nàng ấy đều ít khi để ở trong lòng. Xưa nay đều là được ngày nào hay ngày ấy, muốn cầu cạnh ai đơn giản liền một bộ dáng ăn nói khép nép lấy lòng, đại đa số mọi người bình thường đều sẽ bị dáng vẻ đó của Tú Nguyệt lừa, cảm thấy nàng ấy vâng vâng dạ dạ, rất dễ uốn nắn. Nhưng thật ra một khi Tú Nguyệt đã nhận định chuyện gì, thì trước nay đều không có đường vãn hồi, thật sự rất cố chấp quật cường.
Đáy lòng Bảo Yến biết đại cục đã định, nàng không cần nói thêm gì nữa, đành phải nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất: “Đi theo ta, trước hết dẫn các ngươi đến nhĩ phòng bố trí.”
Nàng dẫn theo hai cung nhân rời đi, Nhu Hạnh thức thời đi theo phía sau, chỉ để lại Lý nữ quan và Tú Nguyệt trong phòng. Lý thị còn có chút chưa định thần được, Tú Nguyệt quay đầu cười nói với nàng: “Tỷ tỷ chê cười rồi, ngàn vạn lần đừng để ý.”
Lý nữ quan vội cười cười: “Nếu Thường tại đã có sắp xếp, nô tỳ cũng xin cáo lui.” Nàng cúi người hành lễ, ánh mắt lơ đãng lướt qua trên bàn. Bảo Yến hầm một nồi canh thịt nóng hôi hổi, còn có hai cái bàn sứ trắng được đậy lại, hiển nhiên là sợ đồ ăn để lâu bị lạnh.
Biểu tình Lý thị hơi mất tự nhiên, bước chân đình trệ một chút, xấu hổ cười nói với Tú Nguyệt: “Bảo Yến bên người Nguyệt Thường tại thật là khéo tay, còn có tài như vậy. Nội Vụ phủ phân cho Diên Hi cung chúng ta nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều là rau xanh đậu hủ, thỉnh thoảng có chút thịt và rau xanh tươi sạch, đều là cung nữ của Tốn Tần nương nương chọn trước. Tần thiếp thấy Lan Quý nhân tuy nịnh hót Oánh Tần nương nương, nhưng đồ ăn vẫn vô cùng đạm bạc như cũ, không ngờ đồ ăn ở chỗ Nguyệt Thường tại, lại chế biến đặc biệt tốt như vậy.”
Tú Nguyệt nghe lý do thoái thác của Lý thị, thuận theo gật gật đầu, nhất thời không phản ứng lại, sau đó nói một câu: “Cũng đúng thôi, Tốn Tần nương nương vốn dĩ thân mình không khỏe, có chút nguyên liệu nấu ăn tốt nương nương dùng trước cũng phải.”
Nàng nói xong, nhìn vẻ mặt Lý nữ quan, trong lòng mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vã cười nói: “Lý tỷ tỷ đã dùng đồ ăn sáng chưa? Sáng sớm liền vì chuyện của ta bận rộn đến giờ, nếu không chê, đợi ta rửa mặt xong, thì cùng ta dùng bữa đi.”