Edit: Rine Hiền phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, sau giờ ngọ, ánh nắng phản chiếu lêm một mảnh tuyết trắng mênh mông, kích thích khiến người ta khó mở mắt. Lúc Tú Nguyệt dẫn theo Bảo Yến đến hậu viện Vĩnh Hòa cung, trước cổng chính màu nâu đỏ đóng chặt, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người mặc xiêm y màu xanh lục ngơ ngác đứng thẳng tại cửa ra vào.
Đến gần thì ra là Đỗ Thường tại.
Trên trán Đỗ Thường tại chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, trong tay nâng một hộp đựng thức ăn, nàng quay đầu nhìn về phía người tới, rõ ràng là đứng dưới ánh mặt trời quá lâu nên ánh mắt có chút rã rời, lòng bàn chân giẫm đến tan tuyết, bất giác lui một bước nhỏ về sau.
Thấy rõ người tới là Tú Nguyệt, sắc mặt Đỗ Thường tại không có dao động quá lớn, không buồn giận cũng không nhìn ra oán hận. Chỉ rất bình thản nhìn lướt nàng, sau đó quay người lại, giống như không muốn nhìn đến người không liên quan, tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt.
Lúc trước các nàng cùng nhau ở tại Diên Hi cung, Tú Nguyệt gần như không nhớ nổi dáng vẻ của Đỗ thị lúc làm cung nữ, chỉ cảm thấy giờ phút này nhìn nàng thật lạ lẫm.
Lúc trước nàng nở mày nở mặt một hồi, cuối cùng lại vì chính mình mà biến thành tình cảnh bây giờ.
Đỗ Thường tại đứng đợi liên tiếp bảy ngày tại Vĩnh Hòa cung nhưng chủ nhân bên trong cánh cửa này từ đầu đến cuối đều đóng cửa không gặp. Không có một chút châm chước.
Nàng chỉ là một kẻ xuất thân từ cung tỳ hèn mọn, ở trong Tử Cấm thành lớn thế này, nàng không phải người của Hiền Phi, lại không chiếm được sự chú ý của Thánh thượng, không quyền không thế, không có nhà mẹ đẻ, nếu không dựa vào Bạch Nghiêu thì còn biết dựa vào ai đây.
Chỉ có Bạch Nghiêu làm chỗ dựa mới có thể khiến cho nàng xoay người thành chủ tử trong hậu cung này, có một chỗ đứng của mình. Hiện tại toàn cung đều biết nàng bị vứt bỏ như giày rách, trong lục cung còn ai chịu để ý đến nàng nữa, ánh mắt đám nô tài nhìn nàng đều là tràn đầy khinh thường.
Tú Nguyệt yên lặng liếc nhìn Đỗ Thường tại, đi vượt qua nàng ta, tới trước cửa gõ một cái.
Chỉ chốc lát sau, nghe được tiếng động nhỏ bên trong, một tiểu thái giám nhanh chóng mở cửa, vội vàng nói: "Là Oánh nương nương à? Tiểu Bạch gia lại không khỏe!"
Tú Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra tiểu thái giám này, lần trước chính là hắn mở cửa cho nàng, hắn luôn đi theo bên cạnh Bạch Nghiêu, hẳn là tâm phúc của Bạch Nghiêu.
Nàng cười cười khách sáo: "Là ta, công công. Ta nghe nói Tiểu Bạch gia bệnh nên tới thăm một lát."
Tiểu thái giám nhìn thấy là Tú Nguyệt đứng trước cửa, vẻ mặt khác thường, giống như muốn nói nhiều chuyện nhưng vẫn còn do dự không thốt ra.
Hắn không nói lời nào, Tú Nguyệt lôi kéo làm quen trước: "Không biết vị công công này xưng hô thế nào?"
"Không dám!" Tiểu thái giám mặt khó chịu, hừ một tiếng: "Nô tài Sơ Lục."
"Lục công công." Tú Nguyệt nhìn vào bên trong, lại hạ giọng: "Ta nghe nói... Tổng quản bị bệnh, hôm nay cũng không gặp tại Trữ Tú cung, thật sự là bệnh cũ tái phát à?"
Sơ Lục bất mãn lườm nàng một cái, nhìn chằm chằm mặt đất nói: "Tiểu Bạch gia nhà chúng ta là Phó Tổng quản, bình thường không thèm quản lý công việc ở Trữ Tú cung đâu, lúc nào Nhị A ca ở trong cung thì mới theo hầu. Sao có thể để người dễ dàng gặp phải. Hơn nữa, mấy ngày trước, Tiểu Bạch gia... gặp họa, ngươi cũng nghe rồi đấy... những chuyện thối nát trong cung kia, thân thể không bằng lúc trước, bây giờ mỗi ngày đều chạy ra vườn, ra một cái là ngồi cả ngày, ngay cả ta cũng không được phép đi theo, ngấm tuyết lạnh nhiều ngày, thử hỏi làm sao có thể khỏe nổi?"

Hắn nói xong, như có điều suy nghĩ, liếc nhìn Tú Nguyệt.
Lúc đầu Tiểu Bạch gia khổ sở vì mấy năm bệnh tật tra tấn, đã dự định nhẫn tâm tự kết thúc mình nhưng hết lần này đến lần khác nữ nhân này vắt óc tìm cách thông qua Đỗ thị để chữa bệnh cho hắn, mang đến một tia sáng rạng rỡ cho Tiểu Bạch gia, hiện tại nàng lại dập tắt toàn bộ.
Tú Nguyệt chẳng biết tại sao Sơ Lục lại nhìn nàng với ánh mắt vô cùng không thân thiện, nếu Tiểu Bạch gia đã không có ở đây, nàng cũng không cần thiết nán lại nữa, nàng nhìn thoáng qua Đỗ Thường tại đứng ở phía xa, ôn tồn nói với Sơ Lục: "Tiểu Bạch gia đã không có ở đây thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ, Lục công công."
Nàng nói với Bảo Yến: "Đi thôi."
Đi xa một chút, Tú Nguyệt nói nhỏ giọng: "Ngươi quen thuộc hoàn cảnh khu vườn quanh đây không?"
Đương nhiên Bảo Yến gật đầu.
Tú Nguyệt quay đầu trở lại: "Vậy chúng ta đến chỗ ít người nhất kia nhìn xem trước."
Hai người tìm xung quanh ngự hoa viên, thời tiết mùa đông, cây cối cao chọc trời cũng héo tàn không ít, Tú Nguyệt vốn là đi về nơi hẻo lánh nhất, tìm hai lượt mới nhìn thấy một bóng dáng cô độc ngồi trên một hòn núi giả giữa trùng điệp núi giả xung quanh.
Mặt trời sắp lặn, gió lạnh thấu xương. Xa xa, Bạch Nghiêu mặc một chiếc áo mỏng ngồi trên núi giả, gió thổi lùa ống tay áo của hắn, xuyên vào y phục mỏng manh trên người. Hắn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn qua gốc cây phía đối diện cách đó không xa, gốc cây kia đã rụng toàn bộ lá, chỉ còn lại thân cây khô héo, bị gió lớn tàn phá, thổi gãy mất một nhánh cây, những cành còn sót lại lung la lung lay rồi cũng gãy.
Sắc mặt hắn trắng bệch như một trang giấy, có lẽ đã ngồi từ rất lâu. Lẳng lặng không nói gì, chỉ nhìn gốc cây kia.
Trong nháy mắt, Tú Nguyệt chợt nhớ lại thời điểm nàng sáu tuổi, được gửi nuôi ở Thiện phủ, thường xuyên một mình trốn ra ngoài lau nước mắt, liếm vết thương, sau đó lòng như tro tàn nhìn chằm chằm vào mặt trời lặn lúc hoàng hôn, ngơ ngác trơ mắt nhìn từng tia sáng ít ỏi hoàn toàn bị đêm tối nuốt chửng.
Giống như hắn giờ phút này, chờ đợi cành lá cuối cùng của gốc cây kia tàn lụi.
"Tiểu Bạch gia!"
Sơ Lục ở phía sau bị dọa đến hai đùi run run, hiện tại tuyết rơi đầy trời, bệnh tình của Tiểu Bạch gia đã tới hồi nguy kịch, vậy mà ngài ấy lại mặc kệ tất cả mọi người, ngồi hơn nửa ngày trong thời tiết gió rét thấu xương thế này? Chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao?
Vừa nói xong, Sơ Lục đã hốt hoảng muốn leo lên đỡ thủ lĩnh nhà mình xuống nhưng hắn vừa dùng cả tay lẫn chân bò lên một bước đã bị ánh mắt đỏ ngầu của Bạch Nghiêu dọa lui: "Cút!"
Sơ Lục sợ đến run rẩy người, từ trên núi giả trượt xuống, bên cạnh lại có một bóng dáng tinh tế bước lên, Tú Nguyệt quỳ một chân trên đất, mạnh tay giật áo choàng khoác trên người hai lần, cởi ra phủ lên phía trước thân thể đông cứng của Bạch Nghiêu, khoảnh khắc hai tay nàng vòng lấy hắn, chạm vào phía sau lưng của hắn, không lường trước được nên bị cóng đến run run.
Thân thể truyền đến rét lạnh khiến nàng kinh hãi, hắn đã ở chỗ này hứng bao nhiêu gió lạnh vậy chứ?
Thì ra hắn không chỉ hành hạ cung nhân, độc địa với người khác mà ngay cả đối với chính mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như thế!
Bạch Nghiêu hung ác chuyển ánh mắt qua, đột nhiên nhìn thấy gương mặt Tú Nguyệt, hắn theo bản năng sững sờ, sau đó vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, ghét bỏ nhìn nàng: "Tại sao lại là ngươi, ngươi ở đây làm gì?"
Hắn vẫn luôn tự mình đắm chìm, không chú ý việc Tiểu Lục tử dẫn người nào đến, không ngờ lại là nàng.
Hắn tức giận quay lưng lại, giọng điệu gằn xuống: "Bọn họ tìm ngươi đến?"

"Không phải," Tú Nguyệt cúi người vòng qua trước người hắn, kéo áo choàng kín lại một chút, "Mấy ngày trước ta gặp chuyện, chắc hẳn cũng truyền ra khắp trong cung rồi, khi đó nghe nói Bạch Tổng quản bệnh nặng nhưng không có thời gian đến thăm ngài, bây giờ rảnh rỗi nhiều nên muốn đến thăm Bạch Tổng quản."
Ánh mắt nàng liếc sang bông tuyết dính trên tóc hắn, đôi môi đã từ tím đậm chuyển sang đen, không khỏi thở dài: "Không ngờ rằng tình trạng đã nghiêm trọng như thế, để ta đỡ Tổng quản đi xuống trước đã, bệnh nặng như vậy mà còn chà đạp thân thể mình, chỉ mặc một cái áo mỏng như thế ngồi ở đây hứng gió lạnh mấy canh giờ, Tổng quản thật sự không muốn sống nữa hay sao?"
Nói xong nàng lập tức muốn đỡ hắn, lại bị hất ra không nể tình, Bạch Nghiêu cười lạnh: "Đây không phải Nguyệt Thường tại à! Đã được phong làm Thường tại rồi, cũng bò lên tới long sàng, sau này không còn chuyện gì cần đến ta nữa, giả mù sa mưa bày ra vẻ lấy lòng cho ai xem!" Câu nói này rõ ràng là hắn muốn châm chọc nàng, không hiểu sao lúc nói ra miệng tự dưng lại thấy trong lòng trong miệng mình có thêm mấy phần khổ sở.
"Ngươi!"
Tú Nguyệt nghe hắn nói chuyện kiểu đó, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ: "Lục cung truyền nhau kịch liệt như vậy, ngươi cũng biết hiện thực không phải như thế, vì sao còn muốn nói móc ta?"
Nàng khổ sở nói: "Tất cả mọi người trong cung đều là nô tài của Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cũng không ngoại lệ. Hoàng thượng lệnh cho ta đứng thì ta phải đứng, lệnh ta quỳ thì ta phải quỳ, muốn ta sống thì ta được sống, muốn ta chết thì ta cũng phải chết. Ta chỉ là nô tài của Hoàng thượng, Đáp ứng là nô tài, Thường tại cũng chỉ là nô tài có thân phận cao hơn một chút mà thôi. Người là của Hoàng thượng, thân thể cũng là của Hoàng thượng, lẽ nào lời ta nói sẽ được thừa nhận hay sao? Nếu như ta có thể chọn..."
Lời tiếp theo nàng không nói nữa.
"Được rồi!" Tú Nguyệt khẽ thở dài, dù sao nàng cũng không thể nổi giận với dáng vẻ cực đoan của Bạch Nghiêu hiện tại, nàng lại đi đỡ hắn, giọng điệu dịu dàng như dỗ dành: "Đi xuống trước đã, xuống đây rồi nói tiếp, được không?"
Bạch Nghiêu rũ mắt xuống, trông thấy bàn tay trắng nõn thon thon đang kéo ống tay áo mình, nhớ lại lần đầu gặp mặt, nàng muốn nhờ vả hắn cũng lôi kéo như thế này.
Thế nhưng trong nháy mắt, sự việc thay đổi, tất cả đều thay đổi. Hắn còn đang chờ thì nàng đã hoàn toàn thuộc về phu quân trên danh nghĩa kia của nàng.
Hắn sinh ra phải chịu số mệnh này, bị chúng bạn xa lánh, sống nhờ sống gửi, chỉ có bản thân mình tự làm bạn với mình, ngay cả thân thể cũng không được khỏe mạnh.
Bản thân mình, còn chẳng thuộc về mình.
Trước giờ hắn đều không có gì cả, cho dù có thể kéo dài, sống thêm mười hai mươi năm, cuộc sống cũng không có gì khác với hiện tại. Không biết mình tồn tại vì điều gì, cũng không có ai quan tâm mình còn tồn tại hay không.
Hắn cố gắng bắt lấy cổ tay đang dựa vào gần ống tay áo của mình, vô cùng oán hận: "Rõ ràng là ta gặp được trước! Là ta gặp ngươi trước, vì sao lại bị cướp đi? Vì sao tất cả mọi thứ đều bị cướp đi từng cái từng cái một? Ta còn cần cái thân thể hư nát này làm gì? Khiến nó mỗi ngày mỗi đêm tra tấn ta? Ta sẽ không để cho nó toại nguyện! Nói cho ngươi biết, lúc đầu ta quyết ý muốn chết, nếu không phải ngươi nhiều chuyện thì đến lúc hai mươi tuổi ta đã chuẩn bị cho mình được giải thoát, vì sao ngươi lại xuất hiện vào thời điểm ta đau khổ nhất, sau đó lại tùy tùy tiện tiện rời đi như thế?"  
"Ta..." Tú Nguyệt đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt phức tạp nhìn hắn, mặc dù lúc trước hắn cũng từng biểu đạt ý này với nàng nhưng nàng không ngờ chấp niệm của hắn lại đến bậc này.
Một lát sau, giọng nàng bình thản: "Ta là phi tần của Hoàng thượng... Một khi tiến cung thì nhất định thân phận sẽ như vậy, trước giờ không thể theo ý mình, cũng sẽ không thay đổi được."
"Thế nhưng ta chưa bao giờ quên ân tình của Tổng quản! Mấy ngày nay, dù thân trong lao ngục nhưng cũng đã nghĩ ra một phương thuốc khác cho Tổng quản. Chỉ cần Tổng quản không suy nghĩ nhiều, không hành hạ bản thân, uống thuốc thật đúng giờ thì ngài sẽ không phải chịu khổ nữa, thân thể trước sau gì cũng sẽ khỏe lại."
Đôi mắt nàng lóe sáng, chân thành nhìn Bạch Nghiêu, hình như hắn bị ánh mắt Tú Nguyệt lay động, lẩm bẩm: "Thật không... Ngươi dự định vẫn luôn chữa bệnh cho ta ư?" Nàng đã chiếm được chỗ tốt từ Hoàng thượng, hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, nữ nhân này trước sau như một nịnh bợ như thế, vậy mà mấy ngày nay nàng còn ghi nhớ bệnh của hắn...
"Thật, thật." Tú Nguyệt thấy hắn thả lỏng, vội vàng đáp lời: "Chữa đến khi Tổng quản hết bệnh mới thôi, ta cũng sẽ không bỏ mặc Tổng quản không lo."
Nàng vừa dỗ vừa lừa, ôn tồn nhỏ nhẹ, nửa lôi nửa kéo, khuyên can hết lời, ngay cả chính nàng cũng không ngờ rằng cuối cùng cũng khuyên được Bạch Nghiêu xuống khỏi núi giả.

Sơ Lục ngửa đầu đứng trông dưới chân núi giả, tính tình Tiểu Bạch gia luôn luôn hung tàn, cực đoan, đã đến trình độ cao nhất, nếu không làm sao bọn hắn thấy ngài ấy phí hoài bản thân như thế mà lại không dám can chứ? Ngay cả Oánh Tần nương nương cũng không có cách nào, vậy mà một Thường tại không có danh tiếng gì tới lại tùy tiện lừa gạt được người xuống khỏi núi giả?
Nếu nói ra thì Tiểu Bạch gia của hắn cũng thật dễ lừa. Sơ Lục căm giận nghĩ trong lòng, trước đó đòi chết đòi sống, Oánh Tần nương nương thật lòng thật ý nói đạo lý với hắn hơn nửa ngày nhưng hắn không nghe lọt một chữ nào, bây giờ lại chưa đến dăm ba câu lời hay hắn đã nghe theo rồi.
Khó trách Đỗ thị trước kia có thể lừa gạt giấu giếm dễ như trở bàn tay, đừng nhìn vị gia này của bọn hắn ngoài mặt vô cùng hung ác, thật ra ngài ấy chỉ là một người ngốc bẩm sinh, suy nghĩ rất đơn thuần.
Xuống từ núi giả, Sơ Lục vội vàng tiến lên khoác áo choàng cho hắn, ánh mắt Bạch Nghiêu ngắm Tú Nguyệt, nàng đang tự khoác áo choàng, buộc nút thắt lại.
Hắn do dự mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp: "... Theo như ngươi nói thì phải uống thuốc mới thêm hai ba tháng nữa à?"
Ánh mắt Tú Nguyệt đang nhìn nút thắt, gạt gật đầu: "Ít nhất cũng phải hai ba tháng, nhiều thì nửa năm, ai bảo Tổng quản bỏ qua loại thuốc trước kia chứ, mặc dù phương thuốc kia có chỗ chưa ổn nhưng cũng có hiệu quả trị liệu, nếu uống vào thì cũng không đến nỗi bệnh nặng như vậy."
"Thế thì..."
Hiện tại Tú Nguyệt một mực nghe theo hắn, nàng ngẩng đầu cười dịu dàng với hắn: "Tổng quản yên tâm, nha đầu Bảo Yến của ta sẽ đúng hạn đưa thuốc này đến, Bảo Yến, Bảo Yến?"
Tú Nguyệt gọi hai tiếng, Bảo Yến đứng nguyên tại chỗ, giống như mới tỉnh hồn lại, nàng dạ dạ lên tiếng, nhanh chóng xoay mặt qua chỗ khác, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Tú Nguyệt hơi kinh ngạc, từ khi nào Bảo Yến cũng có lúc tức giận như thế, Bạch Nghiêu đứng bên cạnh nàng, cũng nhìn về phía Bảo Yến, thuận miệng hỏi một câu: "Nàng ta là thiếp thân thị nữ của ngươi à?"
"Đúng vậy, Bảo Yến mới là người thành thạo y dược đấy."
Hắn "Ồ" một tiếng rồi không nói nữa, cũng không để ý tới.
Tú Nguyệt thân thiện tiếp lời: "Chỉ cần ta rảnh rỗi sẽ thường xuyên tới thăm bệnh tình của Tổng quản, tóm lại sẽ không để bệnh tình tái phát."
Bạch Nghiêu nghe được như thế, cuối cùng sắc mặt cũng có chút dịu lại.
"Còn chuyện này nữa," Tú Nguyệt thấy sắc mặt hắn thả lỏng hơn thì thừa dịp thử thương lượng: "Mới mấy ngày đầu khó nhận ra hiệu quả của thuốc, Tổng quản vẫn phải chịu khổ một chút. Nhưng mà mấy ngày trước ta chợt nhớ tới nếu như có thể làm một túi thơm đựng thuốc đặt trong lồng ngực để lúc nào cũng có thể ngửi được thì sẽ giảm bớt không ít đau khổ."
Nàng nhỏ giọng xuống, nhích lại gần Bạch Nghiêu, dáng vẻ vô cùng chăm chú phân tích: "Thế nhưng thuốc này được nấu đặc sệt giống như bùn, không phải dạng bột phấn nghiền ra, bọc bằng vải vóc bình thường rất dễ bị hỏng, ta nghe nói... Gần đây trong hoàng cung tiến cống một cuộn gấm hoa vô cùng quý giá, chất vải mỏng manh, mặc lên người gần như lộ rõ đường vân nội y nhưng dính nước lại không ẩm ướt, vô cùng hiếm có. Nếu Bạch Tổng quản có được, ta dùng nó thêu cho Tổng quản một túi đựng thuốc, vậy thì không còn gì tốt hơn."
Thật ra nói thì dễ dàng nhưng loại gấm hoa này chỉ có một cuộn, trừ khi Hoàng thượng đích thân ban thưởng cho ai, nếu không nhất định là địa vị như Hoàng hậu nương nương mới xứng được, cho dù Phi vị muốn có cũng không phải chuyện dễ.
Nàng có chút tiếc hận, Bạch Nghiêu lại cười không để ý: "Chẳng qua chỉ là một cuộn gấm hoa mà thôi, có gì khó đâu?" Nàng thêu túi đựng thuốc cho hắn, dù muốn mặt trăng trên trời hắn cũng phải nghĩ biện pháp lấy cho được.
Tú Nguyệt nghe giọng điệu không để ý của hắn, vui vẻ lấy lòng: "Thật sự có cách lấy được sao? Cho dù không đủ một cuộn thì mấy miếng vải cũng đủ rồi, Tổng quản có bản lĩnh này, ngài thật là lợi hại."
Mấy ngày nay, bệnh tình của Tốn Tần nương nương nặng thêm, Hiền Phi miễn đi huấn - giới cho nàng. Tú Nguyệt nói tràng giang đại hải lấy lòng Bạch Nghiêu cũng vì ngày đó thấy túi thơm thiếp thân của Tốn Tần nương nương bị những thái giám kia vơ vét đi. Nghe nói túi thơm đó là vào ngày nương nương nhập cung được Hoàng thượng đích thân ban thưởng, dùng gấm Tứ Xuyên vô cùng quý giá làm thành, Tốn Tần nương nương luôn đặt nó dưới gối, hàng đêm phải lấy ra vuốt ve một lượt mới chìm vào giấc ngủ được.
Hôm đó nương nương quỳ nghe huấn - giới, thật sự là vì rơi vào đường cùng, không được phép mang vật dư thừa trên người nên mới không thể không giao túi thơm ra. Từ đó về sau, nương nương hàng đêm gặp ác mộng khó ngủ, bệnh nặng một trận.
Nàng nghĩ nếu dùng gấm hoa này thêu túi thơm mới cho nương nương, dù không phải do Hoàng thượng ban tặng nhưng nương nương nhìn thấy nó chí ít cũng có thể mở lòng một chút, bù đắp một hai phần.
"Vậy cứ quyết định như thế đi!"
Nàng lộ ra nụ cười hiểu ý, lại dùng mánh khóe quen thuộc, quấn lấy Bạch Nghiêu hỏi: "Ta ở Diên Hi cung đợi tin tức của Tổng quản, được không, có được không Tổng quản?"

Bạch Nghiêu ngậm miệng nhưng dễ dàng nhận ra sắc mặt thả lỏng hơn.
Mấy ngày qua bệnh nặng, mất hết ý chí, cuộc sống một mảnh tăm tối sắp cắn nuốt hết cả người hắn. Hắn đã hận đến không muốn nghe chuyện liên quan đến nàng, hiện tại nàng bất ngờ chủ động xuất hiện trước mắt mình, chỉ nói mấy câu dễ nghe là dường như hắn đã quên đi đủ loại thù hận cay độc trong quá khứ, không còn oán hận nữa.
Buổi trưa, tuyết trong hậu viện Vĩnh Hòa cung dần tần tan.
Trong phòng cũng rất an tĩnh. Sơ Lục nhìn nhìn địa long trong lửa than, lại nhìn bóng lưng nằm nghiêng người trên giường La Hán, mấy ngày gần đây, rõ ràng tâm tình tiểu tổ tông này tốt hơn rất nhiều, không phải thế là gì, đã ngủ yên hai canh giờ, lúc trước làm sao có thể không sinh chuyện như vậy, đêm nào cũng không ngủ yên.
Một lát sau, người tỉnh, Sơ Lục vội vàng đi qua bưng trà rót nước, đỡ dậy, lẩm bẩm ở bên cạnh: "Tiểu Bạch gia, Cảnh Nhân cung tới truyền lời, chuyện đã thành công."
Bạch Nghiêu mới tỉnh, nghe nói như thế thì lên tinh thần hơn, cúi đầu mang giày: "Đi, chúng ta đi Nội Vụ phủ."
Sơ Lục lấy áo ngoài khoác lên người hắn, khom người: "Nô tài đi lấy về là được! Thân thể ngài còn mang bệnh, cần gì phải tự mình đi một chuyến."
"Không được." Bạch Nghiêu ăn mặc chỉnh tề, vừa đi tới cửa vừa ra hiệu hắn đuổi theo, "Ta muốn đích thân đi xem một chút đó rốt cuộc là loại vải như thế nào?"
Sơ Lục âm thầm thở dài, lúc trước một lòng muốn chết, hiện tại suy nghĩ đã hoạt bát hơn, hắn chỉ chần chừ trong chốc lát, bóng dáng Bạch Nghiêu đã biến mất ngoài cổng, Sơ Lục vội vàng loạng choạng đi theo ra.
Dưới mái hiên cửa chính Nội Vụ phủ, Phó Tổng quản Thường Tề đứng cạnh cửa, tiểu thái giám sau lưng bất mãn lầm bầm: "Thường công công, ngài là người của Hiền Phi nương nương, Phi vị các cung đều phải cho ngài mặt mũi, cho dù là Uông công công bên cạnh Hoàng hậu nương nương tới thì ngài cũng không cần phải hoàn toàn cung kính với hắn, nô tài không hiểu chẳng qua Bạch Nghiêu chỉ là Phó Tổng quản, ngài tội gì phải tự mình ở đây chờ hắn?"
"Con khỉ con như ngươi thì biết cái gì?"
Thường Tề trừng hắn một cái: "Ngươi mới làm việc mấy năm, tiểu tổ tông này đã ở cung Hoàng hậu làm tới chức Phó Tổng quản, ngay cả Tổng quản Uông Phúc Thọ thấy hắn cũng phải đi vòng qua, có hiểu không?"
"Nô tài không hiểu!"
Đương là hắn không hiểu, Thường Tề cũng sẽ không nhiều lời với hắn. Hiền Phi nương nương có quyền lực trợ giúp giải quyết chuyện lục cung, theo hầu ở bên cạnh Hoàng thượng lâu nhất, chỉ đứng sau cố Hoàng hậu Hỉ Tháp Tịch thị, ngay cả đương kim Hoàng hậu cũng phải kính nàng ba phần. Người nào từng trải trong cung nhiều năm rồi mà không biết, lúc Hiền Phi nương nương thịnh thế, tiểu tổ tông Bạch Nghiêu này có thể chặn đường đại cung nữ thiếp thân của Hiền Phi, đây chính là cung nữ Hiền Phi thích nhất, để đánh chết tươi.
Tác phong có thù tất báo của Hiền Phi trong lục cung không ai không e ngại, vậy mà cuối cùng chuyện này lại cứ thế không có đoạn kết, không giải quyết được gì.
Từ đó về sau, người nào cũng biết vị tiểu gia này là đi ngang trong cung. Ai dám liều mạng đi gây sự với vị tiểu gia này thì nhất định không thể sống dễ chịu.
Trong thời gian này, Bạch Nghiêu đã dẫn theo tiểu thái giám đi về phía bọn họ. Thường Tề nhanh chóng đổi qua sắc mặt ân cần, bước nhanh nghênh đón: "Tiểu Bạch gia, còn phiền ngài tự mình đến một chuyến, chúng ta bận rộn công vụ, nếu không hẳn là tự mình đưa qua cho ngài mới phải."
Sắc mặt Bạch Nghiêu lạnh nhạt: "Thường công công khách khí rồi, nếu ta nhớ không nhầm thì năm ngoái Thường Phó Tổng quản vừa được phong quan lục phẩm, cần gì phải khách khí như vậy với ta chứ?"
Thường Tề cười hì hì làm lành, trong hoàng cung này, giữa Phi và Phi mà còn không giống nhau, vậy thì cùng là lục phẩm làm sao có thể giống. Đừng nói Bạch Nghiêu cũng là lục phẩm, cho dù hắn không có phẩm thì mình cũng không dám chọc hắn.
Thường Tề quay đầu phân phó một câu: "Nhanh lên, lấy đồ vật của Bạch Tổng quản ra đây!"
Tiểu thái giám lập tức quay người đi, lúc trở lại hai tay nâng cuộn gấm hoa kia, Thường Tề nhân tiện nói: "Mời Tiểu Bạch gia vui lòng nhận lấy, thứ này thật sự rất quý giá, Nội Vụ phủ vẫn luôn cất giữ cẩn thận, một hạt bụi cũng không dính phải, ngài kiểm tra qua xem."
Sơ Lục đi lên nhận lấy gấm hoa, Bạch Nghiêu nhìn thấy, nghĩ đến mình sắp có túi đựng thuốc, không biết người kia ở Diên Hi cung có thể thêu thành hình dáng gì cho hắn, đột nhiên hiện lên chút chờ mong.
Hắn vươn tay, vuốt ve cuộn vải kia, cho dù là ai cũng nhìn ra được giờ phút này Bạch Nghiêu đang vui vẻ. Thường Tề còn chưa kịp nhẹ nhàng thở ra đã nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ gọi: "Thường công công!"