Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
 
Hôm nay đãi khách ở Tây Thiên điện, Tú Nguyệt nấu cho Bạch Nghiêu món đậu hũ non, dưa chuột cắt miếng xào thịt, lại hầm một nồi canh bổ. Tuy nàng lại nghèo rớt mồng tơi giống như trước, nhưng mời Bạch Nghiêu dùng bữa, nàng vẫn không tiếc vét đáy hòm mà chuẩn bị món mặn.
Dù sao Bạch Nghiêu tới lúc này, chính là cứu Tốn Tần nương nương một mạng. Có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không mua được mạng người. Tốn Tần nương nương biết từ giờ được miễn huấn - giới, sau khi trở lại tẩm điện vẫn còn khóc không thôi, không chỉ là vì mình, mà còn là vì nữ nhi của mình nữa.
Bạch Nghiêu không biết, đây là món ăn ngon nhất nàng có thể chuẩn bị rồi. Qua bữa ăn này, Tú Nguyệt phải uống gió Tây Bắc một thời gian.
Nhưng mặc dù là vậy, so với món ăn tinh xảo hắn dùng hàng ngày ở Vĩnh Hòa cung vẫn còn kém xa.
Bạch Nghiêu nhìn hai món ăn một món canh trên bàn, cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Có rất ít người biết, khi còn bé hắn đã ăn quen những món này. Hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tú Nguyệt, có sự trùng hợp như vậy sao?
Hay là…
"Sao vậy?" Tú Nguyệt nhìn hắn cười, đưa đũa cho hắn: "Mau nếm thử đi, đều là thức ăn do ta đích thân nấu đấy!" Lời này cũng không tính là gạt người, tuy rằng đồ ăn đều do Bảo Yến sơ chế, nhưng vẫn là nàng tự tay nấu nướng.
Tú Nguyệt thấy hắn cả buổi không động đậy, có hơi ngượng ngùng nói: "So với Tổng quản dùng thường này, nhìn qua những món này có chút đơn giản. Tổng quản thứ lỗi, chín bỏ làm mười, tạm chấp nhận vậy."
Còn chưa nói xong, bên ngoài chợt vang lên vài tiếng gõ cửa.
Giọng Tây Lam cách cánh cửa truyền vào: "Nguyệt tiểu chủ, tiểu chủ có bên trong không?"
Tú Nguyệt nhìn Bạch Nghiêu một cái, đứng dậy đi tới mở cửa.

"Nguyệt tiểu chủ an."
Tây Lam đứng ở cửa, trên tay cầm một hộp thức ăn. Nàng nhìn thấy Bạch Nghiêu ngồi trong phòng, cười nói với Tú Nguyệt: "Tốn Tần nương nương nghe nói Tiểu Bạch gia đang dùng bữa ở Diên Hi cung, nương nương cảm kích ơn cứu giúp của Tiểu Bạch gia, đặc biệt phái nô tỳ đưa mấy món ăn qua đây, mong rằng Tiểu Bạch gia đừng chê."
Tây Lam mở hộp thức ăn ra, để Tú Nguyệt xem trước, nói thầm: "Tốn Tần nương nương cố ý dặn dò, thức ăn phải là đồ tốt nhất, tiểu chủ người xem xem."
Tú Nguyệt liếc nhìn bên trong một cái, quả thật là món ăn vô cùng tinh xảo. Nàng cầm lấy, đi vào phòng vui vẻ đưa cho Bạch Nghiêu: "Tâm ý của Tốn Tần nương nương, đều là vì Tổng quản mà chuẩn bị. Ngài nhìn xem, phong phú hơn mấy món ta chuẩn bị nhiều!"
Đang lo lắng mấy món nàng chuẩn bị quá đơn giản, không ngờ Tốn Tần nương nương đưa mỹ vị tới, bây giờ thì có thể chiêu đãi hắn rồi.
Tú Nguyệt vui vẻ, lại thấy Bạch Nghiêu vươn đũa gắp dưa xào thịt trên bàn vào bát, không nói lời nào dùng bữa.
"Bạch..."
"Cầm đi đi." Hắn nhìn cũng không nhìn, mở miệng nói.
"Nhưng mà..."
Bạch Nghiêu cười khẩy một tiếng, không để ý đến nàng nữa, vùi đầu dùng bữa.
Tú Nguyệt hơi xấu hổ, khiến Tốn Tần nương nương bị bẽ mặt như vậy, còn không biết phải nói Tây Lam về bẩm báo thế nào. Vẫn là Tây Lam thông minh, nàng cười cười với Tú Nguyệt, chủ động nói: "Hộp thức ăn là nương nương phân phó nô tỳ đưa tới Tây Thiên điện, nếu không hợp khẩu vị của Tiểu Bạch gia, xin Nguyệt Thường tại đừng chê."
"Không chê không chê." Hiện tại Tú Nguyệt đang vô cùng lo lắng, mùa đông năm nay nhiều thêm vài miệng ăn, đều phải uống gió Tây Bắc, nào còn có tư cách mà chê bai cái gì: "Tâm ý của Tốn Tần nương nương, ta nhận, thay ta cám ơn Tốn Tần nương nương."
Nàng cất hộp thức ăn, đợi lát nữa dặn Bảo Yến lấy thêm đồ ăn chia hai phần đưa cho bọn Tiểu Lộc Tử.
Tây Lam cáo lui, Tú Nguyệt khép cửa lại, một lần nữa ngồi vào bàn. Nàng bưng chén lên, nhìn Bạch Nghiêu chậm rãi dùng hai món ăn một món canh của nàng. Bây giờ nàng mới hiểu được, ngày đó khi Sơ Lục nghe mời cơm, biểu tình đó của hắn có nghĩa là gì.

Bạch Nghiêu vô cùng soi mói, hắn nếm mấy món ăn này, thật ra hương vị cũng được. Không biết có phải là trùng hợp hay không, những món này đều vô cùng hoàn mỹ tránh được những điều mà hắn không thích. Hắn thích thịt và dưa chuột thái mỏng, canh không được quá nhạt.
Lúc ăn cơm có chút yên tĩnh, hắn vẫn luôn cúi đầu lẳng lặng dùng bữa. Sơ Lục xui xẻo bị đuổi ra ngoài, theo mấy người Bảo Yến đến gian thứ dùng bữa. Hai người bọn họ, Tú Nguyệt ăn vài miếng, vẫn luôn nhìn hắn, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: "Chuyện hôm nay, Hiền Phi nương nương biết được, có… gây bất lợi cho ngươi không..."
Dù sao thì hắn chỉ là một nô tài, Hiền Phi nương nương nói trở mặt thì sẽ lập tức trở mặt, nàng vẫn có chút không yên lòng.
Nghe thấy lời này, hắn chuyển ánh mắt từ cái bát trong tay sang nhìn nàng, sao đó hừ một tiếng: "Nàng ta gây bất lợi cho ta? Nàng ta hại ta còn ít sao, thiếu chi lần này."
Nghe thấy câu này, trái tim Tú Nguyệt càng treo lơ lửng. Nàng cầm đũa, cố gắng nhìn Bạch Nghiêu: "Sẽ không có gì nguy hiểm chứ? Nếu thật sự gặp nguy hiểm, vậy thì chúng ta nhanh chóng nghĩ cách phòng tránh đi."
Bạch Nghiêu thấy nàng thật sự lo lắng, mới trấn an nàng một câu: "Không sao đâu. Tạm thời các nàng còn không động vào ta được."
"Ngược lại chuyện của hai phế vật kia, ngươi tính tới tính lui, cuối cùng định làm gì?"
Lời này đã hỏi đến điểm mấu chốt, Tú Nguyệt suy nghĩ một lát, nói toàn bộ ý tưởng trong lòng cho hắn nghe: "Thật ra chuyện này ta đã nghĩ rồi, từ trước ra sau, làm đến giọt nước cũng không lọt, đơn giản chỉ nhìn vào chứng cứ thôi mà bằng chứng đã như núi, thật sự khó tìm được sơ hở."
"Những tang vật đó, là bắt tại trận trên tay của Ngạc Thu, hắn không thể nào chống chế được. Mà những thái giám có liên quan tới hắn, đều xác nhận là bị Ngạc Thu vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Ngạc Thu nói với bọn hắn, mấy thứ kia đều là đồ được ban thưởng mà Ngạc La Lý muốn chuyển ra cung, nên bọn họ mới dám nhận. Những thứ trước đó đã bị bán ra ngoài cung, không có dấu vết để tìm, muốn tra cũng không thể nào tra được."
"Huống chi nếu Diêu Thắng đã dám dùng những người này, tất nhiên là nắm chắc mười phần, chắc chắn bọn họ sẽ không bán đứng hắn. Nếu không hắn cũng không dám tùy tiện để những người này vu cáo Ngạc Thu."
Nghe vậy, Bạch Nghiêu nổi lên chút hứng thú: "Nếu vậy thì ngươi có cách gì?"
Tú Nguyệt cười vô cùng thâm ý: "Nếu điều tra theo nhân chứng vật chứng của bọn họ, sẽ bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, đương nhiên là sẽ bị động."
"Không bằng nghĩ lại, bảo vật của Nội Vụ phủ bị mất trộm, người gây án, sẽ là ai?"

Bạch Nghiêu thuận miệng đáp: "Đương nhiên là người trong cung."
"Không sai, người trong cung mạo hiểm nguy cơ bị mất đầu, đánh cắp số lượng lớn trân bảo như vậy, cho thấy bọn họ không chỉ cần một bảo vật, mà mục đích rất có khả năng là vì… mưu tài."
Nghe vậy, hắn tựa như nhận ra được điều gì, gật đầu nói: "Không sai."
Tú Nguyệt nói: "Chúng ta có thể nghĩ theo hướng này trước. Người trong cung, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương xuất thân từ Thượng thư phủ, còn lại xuất thân đều không cao. Những ngày gần đây, cung nào dùng bạc số lượng lớn, không cần phải tra chi tiêu của Nội Vụ phủ, chỉ cần ngày thường chú ý thêm, là có thể biết được."
Còn chưa nói xong, trong lòng Bạch Nghiêu đã hiện ra một người.
Gần đây Khải Tường cung liên tục tặng đồ đến Cảnh Nhân cung, trước đó tặng một thanh bạch ngọc như ý, mặt dây chuyền vàng khảm hai hạt trân châu, còn có vòng tay phỉ thúy, cũng đưa đến Vĩnh Hòa cung bộ diêu hoa mạ vàng và một bộ cung trang.
Trước đó mấy ngày Cảnh Nhân cung đưa đến viện của hắn mấy khối dương chi bạch ngọc giữ ấm. Lúc ấy Cảnh Từ vô cùng ân cần đề cập với hắn, đây là Khải Tường cung đưa cho Hiền Phi nương nương. Dù Hiền Phi yêu thích không nỡ buông tay, nhưng không giữ lại khối nào, đưa tới đây toàn bộ.
Những chuyện này, hắn đều biết, cho nên tất nhiên nghĩ ra ai khả nghi. Mà Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, hắn nhìn nàng ngồi ở đối diện, dáng vẻ bày mưu lập kế, trong lòng có dự tính, nàng không thể nào biết được những chuyện bên trong này, nhưng vẫn nghi ngờ Giản Tần.
Nữ nhân này nhìn thì hiền hòa, nhưng thật ra lại khôn khéo, không thể khinh thường.
Tú Nguyệt hồn nhiên không biết trong lòng Bạch Nghiêu đang nghĩ tới mình, còn nói rõ với hắn phân tích tiếp theo: "Đã là người trong cung trộm kỳ trân cổ vật, lại không phải số ít, chắc chắn không dám giữ những bảo vật đó ở chỗ mình lâu. Thứ nhất là rất dễ bị điều tra ra, thứ hai là mấy thứ này ở trong cung, phần lớn chỉ có thể là món đồ, chỉ có vận chuyển ra cung, mới là bạc thật sự."
Nàng lộ ra nụ cười gian xảo: "Cho nên tiếp theo, chính là địa lợi. Lần trước ta và ngươi đã góp đủ, chỉ cần kiên nhẫn chờ một thời cơ."
Thời cơ này, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Nhất định phải tập hợp đủ người cùng việc mấu chốt, mới có thể làm nên chuyện.
Bạch Nghiêu có chút hồ đồ. Nhưng nếu hắn mở miệng hỏi, lại có vẻ như hạ giá bản thân.
Hắn vô cùng không vui, lần nữa bưng chén lên, vùi đầu dùng bữa không một tiếng động.
"Sao vậy... Ngươi." Tú Nguyệt thấy hắn dường như bắt đầu có chút mất hứng, nàng vô thức nhìn thức ăn trên bàn, thức ăn không hợp khẩu vị sao?
"Thức ăn này, dở như vậy sao?" Tú Nguyệt hơi chột dạ hỏi, nàng cười gượng mấy tiếng: "Lần tới." Nàng muốn nói, ta vẫn nên đừng không biết lượng sức mà mời Tổng quản đến đây dùng bữa thì hơn. 

Nàng chưa kịp nói nửa câu sau, bên kia đã đứng lên.
"Tháng sau..." Sắc mặt hắn nhàn nhạt, nói với nàng: "Chỉ hơn mười ngày nữa là đến trừ tịch (giao thừa), chờ tháng sau qua năm, chỗ ta có thịt hoẵng mới tiến cống."
Thịt hoẵng?
Khi còn bé Tú Nguyệt từng thấy một con hoẵng rừng ở Thiện phủ, khi đó nàng không được lên bàn, mắt nhìn một nhà Thiện Khánh dùng, mùi dầu mỡ bay khắp phòng. Từ lúc đó, nàng thèm thịt hoẵng đến nhỏ dãi rất lâu.
Có lẽ đây là tình kết, nhớ nhung tưởng niệm rất nhiều năm.
Tú Nguyệt cười cười: "Vậy hay là, hay là..." Nàng rất muốn nói, có thể cắt mấy miếng, đưa tới cho nàng nếm thử. Hoặc là, có thể trong lúc dùng bữa, sẵn tiện cho nàng nếm thử. Nhưng há miệng nói với người ta muốn chuyện này, nàng là một nữ nhi, có muốn ăn đi nữa, cũng không thể hạ mặt mũi mà nói.
Cửa mở ra, Sơ Lục đã ở ngoài cửa đi tới đi lui, chờ Bạch Nghiêu.
Bạch Nghiêu cột dây áo khoác: "Đến lúc đó đưa tới đây, còn phải chuẩn bị vài món. Chỗ ta có rượu nho, còn có sữa bò."
Dứt lời cũng không cho Tú Nguyệt cơ hội tỏ thái độ, mang mũ lên đi thẳng ra cửa.
Bảo Yến dẫn theo Nhu Hạnh và Mộc Cận vào cửa, hai tiểu nha hoàn thu dọn sạch sẽ bát đĩa trên bàn bưng ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Bảo Yến khom lưng nhìn nàng: "Tiểu thư, còn lo âu gì sao? Nô tỳ thấy lúc Tổng quản đi ra sắc mặt không tệ, sao tiểu thư lại như có tâm sự vậy?"
Tú Nguyệt đưa lưng về phía người ở phía sau, thở dài một hơi. Nếu nàng đoán không sai, bắt đầu từ ngày mai, sẽ có một trận chiến ác liệt cần phải đánh.
May mắn duy nhất là, còn có mấy ngày là hết năm, Hoàng thượng cũng không sửa trị nàng được bao lâu.
Nàng quay người lại, giương mắt nhìn Bảo Yến: "Ngày mai, Hoàng thượng sẽ truyền ta tới Dưỡng Tâm điện."
Bảo Yến đầu tiên là ngây người, sau đó mới cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Chẳng trách ngày đó tiểu thư từ Dưỡng Tâm điện về, uể oải ỉu xìu, còn nói cái gì mà không có tinh lực để nói."
Bảo Yến nheo mắt lại, trêu chọc một câu: "Buổi tối lại được nhìn kiệu Phượng Loan rồi."