Edit: Trân Uyển nghi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Dứt lời, nàng liền đẩy Thường Vĩnh Quý sang một bên, đi thẳng về hướng Dưỡng Tâm Điện, thủ vệ canh cửa nhìn thấy trận thế này của Trung Cung nương nương, còn kẻ nào chán sống dám đứng ra ngăn cản đâu.
Chỉ là, Hoàng hậu nương nương thì có thể xông xáo, bọn nô tỳ như Song Lan lại không dám lỗ mãng. Hiền Phi đứng ở cửa đại điện thấy Hoàng hậu một mình xông vào, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng nối bước Hoàng hậu đi vào Dưỡng Tâm Điện.
“Nương nương, thần thiếp đang liều mình giúp quân tử, nếu như Hoàng thượng nổi trận lôi đình thì Hoàng hậu nương nương nhất định phải che chở cho thần thiếp đó.”
“Hiền Phi yên tâm.” Hoàng hậu cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi nhanh vào bên trong: “Ngươi chỉ là lo lắng cho bổn cung, bất luận xảy ra chuyện gì đều do một mình bổn cung chịu trách nhiệm.”
Hoàng hậu lòng như lửa đốt cuối cùng cũng đến sau tẩm điện, lại nhất thời không biết Hoàng thượng nghỉ tại gian nào trong năm gian tẩm điện.
Mỗi ngày việc Hoàng đế Đại Thanh nghỉ ngơi tại tẩm điện nào là chuyện tuyệt đối cơ mật, nô tài nào dám tìm hiểu dù chỉ một câu đều sẽ phải chịu tội chém đầu. Lúc này đây, tuy rằng Hoàng hậu nóng lòng nhưng cũng không thể dò hỏi bọn nô tài xem rốt cuộc là gian nào.
Nàng đi dò tìm một lượt từ ngoài vào trong, cuối cùng cũng phát hiện thấy Ngạc La Lý đang ngồi ngủ gật trước cửa gian đầu tiên phía bên phải.
Trước cửa còn có một người đang nửa bò nửa nằm, trong tay còn cầm một bản ghi chép, đang từng nét từng nét viết gì đó.
Hoàng hậu nhíu mày, không nhịn được tiến lên trước vài bước, còn chưa kịp đến gần đã nghe trong phòng truyền đến một tiếng gọi.
Sắc mặt Hoàng hậu bỗng thay đổi, bước chân cũng khựng lại.
Giọng nói kia, nàng nghe được chủ nhân của nó là ai.
Hiền Phi nhìn sắc mặt thê lương trắng bệch của Hoàng hậu, nàng cũng tiến lên trước, ‘xoẹt’ một tiếng đoạt lấy bản ghi chép từ trong tay của thái giám thị tẩm.
Động thái này làm cho Ngạc La Lý ngồi dưới đất cũng bừng tĩnh, nhìn thấy hai vị nương nương là Hoàng hậu và Hiền Phi liền cuống quít bò dậy.

Hiền Phi cúi đầu, nhìn vài dòng chữ kia lại thấp giọng cười nhạo một tiếng: “Mãnh liệt như vậy à.” Hữu Nỗ Lộc Tú Nguyệt này đúng là có thủ đoạn. Hoàng thượng chán ghét nàng ta như vậy, thế nhưng chỉ cần dùng chút công phu đã có thể dỗ cho tan hết khúc mắc trong lòng Hoàng thượng, được ngài ấy giữ lại thị tẩm suốt cả đêm.
Tuy rằng nàng đang cười nhưng thái giám thị tẩm vẫn có thể cảm nhận được vô số lưỡi đao tẩm độc.
“Hoàng hậu, người nhìn xem. Hóa ra Kính Sự Phòng lại ghi là: Như Qúy nhân giờ Dậu thị tẩm, giờ Dậu canh ba đưa về Tây nhĩ phòng. Ai nha, thật đúng là hoàn mỹ, tuyệt không thể tả.”
“Thì ra Hoàng hậu và bổn cung vẫn luôn thành người hồ đồ.” Nàng chậm rãi ném bản ghi chép lại cho thái giám thị tẩm. Thái giám kia tự biết bản thân chọc đến họa tày trời nên sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức quỳ sụp xuống đất liên tục dập đầu.
“Ngạc La Lý!”
Cách cánh cửa, từ trong tẩm điện truyền ra giọng nói không vui của Hoàng đế.
Ngạc La Lý nhìn thoáng qua hai vị nương nương trước mặt, yếu ớt cười một cái rồi xoay người đi vào trong.
Cách một lớp rèm trướng, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi bên mép giường: “Ai đang ầm ĩ ở ngoài điện?”
“Hoàng thượng.” Ngạc La Lý thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương cùng Hiền Phi nương nương tới. Lúc này, có một số việc… chỉ e giấy không gói được lửa… Hoàng thượng người vẫn nên cẩn thận một chút mới thỏa đáng…”
Nghe được lời này, vốn dĩ Tú Nguyệt còn định trốn trong chăn gấm nghỉ ngơi thêm chốc lát lại lập tức phải xốc chăn ngồi dậy, nàng ngồi một bên nắm lấy bả vai của Hoàng thượng: “Sao Hoàng hậu nương nương lại vào sau tẩm điện rồi. Để Hoàng hậu biết, sau này thần thiếp e là không có lấy ngày lành!”
Nàng hoảng loạn nói: “Bây giờ làm sao cho phải đây?”
Ngung Diễm cười châm chọc nàng một tiếng: “Đến cả trẫm còn dám tính kế, còn sợ Hoàng hậu hay sao?”
Chuyện đó sao có thể giống nhau được? Tú Nguyệt đẩy đẩy hắn, họa là do hắn gây, cũng không thể để cho một Quý nhân nho nhỏ như nàng đứng ra gánh được.
“Biết rồi.” Ngung Diễm không chịu nổi nàng quấy rối như vậy, đành nói: “Trẫm sẽ xử lý hết thảy, nhất định sẽ làm cho nàng an tâm trở về Diên Hi cung, không để ai gây khó dễ.”
“Hoàng thượng nói lời phải giữ lấy lời…” Tú Nguyệt vẫn có chút không yên tâm, ngài ấy thật sự có thể dẹp yên chuyện này sao?

Ngung Diễm đẩy nàng nằm trở lại: “Nàng vừa rồi cũng mỏi mệt rồi, ngủ lại đây chút đi. Trẫm đi ra ngoài.”
Áo ngủ đã rơi dưới long sàng, hắn lệnh cho Ngạc La Lý: “Trẫm muốn tắm gội thay quần áo. Ngươi đi ra ngoài mời Hoàng hậu cùng Hiền Phi chờ ở Đông Noãn các đi.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Đợi cho hết thảy thu thập thỏa đáng ước chừng khoảng một khắc, Ngung Diễm đi đến Đông Noãn các.
Hoàng hậu là người đầu tiên nhìn thấy Thánh thượng tiến vào, nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dẫn dắt những người có liên quan trong điện hành lễ thỉnh an: “Thân thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Thần, Chính sử Khâm Thiên Giám khấu kiến Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ngung Diễm tiến đến ngồi vào thượng vị, mới lệnh cho các nàng đứng lên: “Hoàng hậu, sáng tinh mơ nàng đã cùng Hiền Phi đến đây tìm trẫm là có chuyện gì quan trọng?”
Có mặt Chính sử của Khâm Thiên Giám, Đế Hậu ngầm hiểu ý nhau nên tạm thời đè nén mọi khúc mắc phía sau tẩm điện ban nãy.
“Hoàng thượng.” Vẫn là Hiền Phi mở lời trước: “Mấy ngày trước vết thương trên tay Hoàng thượng có biểu hiện bất thường, nhiều ngày không tiêu tan, Hoàng hậu nương nương cũng vì lo chuyện đó mà ngày ngày lo lắng bất an. Khâm Thiên Giám chuyên quan sát hiện tượng thiên văn, nay Chính sử đo lường tính toán ra được cát- hung- nhân- quả. Sự tình quan trọng nên sáng sớm nương nương đã lôi kéo thần thiếp đến đây, lệnh cho Khâm Thiên Giám nhanh chóng bẩm tấu với Hoàng thượng.”
Hoàng thượng nghe xong, ngược lại nhìn về phía Chính sử Khâm Thiên Giám: “Ngươi tính được chuyện gì, nói ra xem.”
“Bẩm Hoàng thượng.” Chính sử Khâm Thiên Giám quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Gần đây thần xem hiện tượng thiên văn, phát hiện ở gần Tử Vi tinh quả nhiên có bóng dáng một ngôi sao chổi thoáng xuất hiện, sao chổi này là Thiên Sát Cô Tinh, lâu ngày sẽ có thể làm suy yếu uy lực của Tử Vi tinh. Chỉ là theo thần quan sát thiên văn mà thấy, việc này vẫn chưa đến giờ phút mấu chốt, trước đây nó vẫn luôn bị áp chế, không hiểu vì sao mấy tháng trước bỗng nhiên chịu tác động của phong thuỷ nhật nguyệt mà chặn lấy ánh sáng từ Đế Vương tinh. Nếu cứ tiếp tục như thế, thần e rằng sẽ gây bất lợi đến an nguy của Hoàng thượng.”
Lời nói đến đây, toàn bộ người trong Noãn các đều hiểu sao chổi này đang ám chỉ ai.
Nghe một tràng những lời này, Hoàng thượng ngồi bên trên hơi bất mãn nhìn về phía Chính sử Khâm Thiên  Giám đang quỳ bên dưới, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.
Lát sau, Hoàng thượng lại chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm ông ta mà hỏi: “Vậy theo ý của ngươi thì trẫm nên dùng cách gì để phá giải cục diện này?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nếu đã là sao chổi thì đương nhiên nên loại trừ. Rời xa hay hủy diệt đều được, tóm lại chỉ cần đừng tiếp xúc với Hoàng thượng thì hiển nhiên mọi chuyện sẽ thuận lợi, tốt lành. Vết thương hung tợn trên cánh tay Hoàng thượng cũng sẽ chuyển biến tốt.” 
“Hoàng thượng, trước đây thần thiếp từng nghe Tú Thường tại nói rằng Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt là người mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nên từ nhỏ nàng ấy đã bị cha ruột đưa ra khỏi Thiện phủ. Hoàng thượng, chuyện long thể liên quan đến an nguy xã tắc nên không thể sơ sẩy dù chỉ một chút. Thần thiếp cho rằng, lúc này người nên lệnh cho Như Qúy nhân rời cung ngay, có thể đưa nàng ấy đến chùa hoàng gia để tĩnh tâm tu hành. Để nàng ấy có thể cầu phúc cho Hoàng thượng, cũng không uổng cho nàng ấy có được phúc phần làm phi tần của Hoàng thượng.”
“Hiền Phi nói không sai, trong chùa thờ phụng nhiều vị Phật, nhất định có thể ngăn chặn bớt yêu khí và sát khí của Như Qúy nhân.”
Ánh mắt Hoàng đế trở nên đăm chiêu, không nhìn người trong Noãn các, cũng không nói câu nào.
Hiền Phi trao đổi ánh mắt với Hoàng hậu, nhìn thái độ này của Hoàng thượng, xem ra là không đồng ý với các nàng.
Hoàng hậu định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Hiền Phi ngăn lại, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Hoàng thượng, nếu bây giờ người không muốn quyết định ngay thì ít ra mong người có thể đợi đến khi người của Khâm Thiên Giám nghĩ ra cách phá giải khác. Trước lúc đó, mong Hoàng thượng có thể vì Hoàng thất Đại Thanh mà suy xét, đừng gặp mặt Như Qúy nhân.”
Nghe Hiền Phi nói thế, Hoàng thượng mới dời mắt nhìn sang các nàng: “Phải mất bao lâu Khâm Thiên Giám mới có thể nghĩ ra biện pháp?”
“Hoàng Thượng… chuyện này sao có thể lường trước được…”
Hắn lại cau mày: “Vậy chẳng phải nói, nếu cả đời này ngươi cũng tìm không ra biện pháp thì trẫm cũng phải cả đời không triệu kiến Như Qúy nhân hay sao? Khốn nạn!”
Chính sử luống cuống: “Hoàng thượng… Xin Hoàng thượng bớt giận. Từng câu từng chữ thần nói đều là sự thật!”
“Hoàng thượng.” Hoàng hậu tiến lên, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngài sẽ không ngại trước tiên lạnh nhạt với Như Qúy nhân một thời gian chứ, nói không chừng đến lúc đó sẽ có cơ hội xoay chuyển cục diện. Hiện tại chỉ là mong người đối xử lạnh nhạt với Như Qúy nhân một thời gian, cũng đâu phải đuổi nàng ấy ra khỏi cung hay làm hại đến tính mạng nàng ấy, chẳng lẽ như vậy mà Hoàng thượng ngài cũng không đồng ý sao?”
“Nếu Hoàng thượng không đồng ý.” Hoàng hậu lại cứng rắn nói: “Vì xã tắc Đại Thanh, vì Hoàng thượng. Trong hậu cung của thần thiếp thật sự không dung được Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt!”
Ngung Diễm nghe thấy vậy bèn kinh ngạc nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu của hắn là một người luôn ôn nhu như nước, hiền lương thục đức, thế nhưng lại có những lúc nàng ấy cứng rắn quyết liệt như vậy.
Hắn lại nhớ đến những chuyện vừa rồi đã đồng ý với Tú Nguyệt ở sau tẩm điện.
“Các người lui ra hết đi.” Hoàng đế ra lệnh.
Lúc này trong Noãn các chỉ còn lại hai người Đế Hậu, Ngung Diễm ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng hậu của mình mà nói: “Khởi Tuyết, trẫm đồng ý với nàng sẽ rời xa Như Quý nhân. Nàng trở về cũng đừng làm khó nàng ấy, những chuyện trước đây, bất kể là chuyện gì cũng đều bỏ qua đi.”
Bây giờ, chuyện đã tới nước này thì Hoàng thượng vẫn thiên vị nàng ta, nghĩ đến nàng ta.
Hoàng hậu cố nhịn những đau đớn trong lòng, nàng hành lễ nói: “Chỉ cần Hoàng thượng bình an vô sự, thần thiếp đương nhiên nghe theo phân phó của Hoàng thượng.”

“Được.” Hoàng thượng gật đầu, trong lòng hắn bỗng có một loại cảm giác bàng hoàng không nói nên lời, vốn dĩ định lạnh nhạt nàng ấy nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy, đúng là thế sự giỏi trêu ngươi.
“Ngạc La Lý.”
Hắn gọi một tiếng, nói với người đang tiến vào nghe phân phó: “Truyền ý chỉ của trẫm, đưa Như Qúy nhân về Diên Hi cung, lệnh cho nàng ngoan ngoãn ở yên trong cung, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
“Chuyện này…” Ngạc La Lý lại theo bản năng liếc thấy Hoàng hậu vẫn còn trong Noãn các liền tuân lệnh: “Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Đợi đến lúc Tú Nguyệt ra ngoài, hắn mấy lần muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói ra.
“.....”
“Như Qúy nhân, nô tài chỉ có thể đưa người đến đây thôi, những việc sau này vẫn mong người cố gắng bảo trọng.”
“Đa tạ Ngạc công công.”
Ngạc La Lý phá lệ mà đi thêm vài bước tiễn nàng ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Tú Nguyệt đứng trên đường nhìn bóng dáng y đang trở về mà trầm tư.
“Tiểu thư.” Bảo Yến ghé sát nàng, khẽ nói: “Ngạc La Lý này vẫn luôn nghe lệnh Hoàng hậu như thể Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sao hôm nay lại có thể kể cho người những chuyện Khâm Thiên Giám nói ở trong điện?”
Lẽ nào là bẫy?
“Ta ngược lại tình nguyện tin rằng những điều hắn nói không phải sự thật.” Tú Nguyệt thở dài một tiếng.
“Nhìn trận thế trước mắt, chỉ sợ việc này còn chưa xong đâu.”
“Về thôi.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, rất nhanh hết thảy đều bị Tú Nguyệt đoán trúng. Nàng đóng cửa ở trong Diên Hi cung chưa đến năm ngày thì lời đồn đã lan truyền khắp nơi trong cung.
Đồn đại rằng đúng là do sao chổi chặn mất ánh sáng của Tử Vi tinh, cho nên Tú Nguyệt vừa mới vào cung ba tháng đã hại Hoàng thượng bị ám sát. Không chỉ như vậy, vào đêm đó, nàng còn tính kế mạo danh Tú Thường tại để nhận được ân sủng, dùng mị thuật để quyến rũ Hoàng thượng, ngay cả chuyện xả thân cứu giá cũng bị nghi ngờ.
Chẳng qua Bảo Yến chỉ mới đi ra ngoài nửa ngày thôi, nhưng khi trở về, lần đầu tiên Tú Nguyệt nhìn thấy nàng ấy lộ ra biểu cảm quỷ dị như vậy.