Thanh Hoa không biết ở đâu ra Ngôn đại nương tử lại dùng bốn chữ không biết xấu hổ dán đầy mặt mình, thật có chút không phản ứng kịp, chuyện này là có ý gì đây, chẳng phải chỉ kéo áo khoác thôi mà? làm như ai đang đùa giỡn ai vậy
Ngôn đại nương tử cũng đã đi xa, bóng lưng quyết tuyệt kia, hiển nhiên không nghĩ gặp lại nàng, Thanh Hoa vuốt vuốt tóc, ta cũng không thể nhiệt tình mà bị hờ hững, xin từ biệt, trong lòng ta người vẫn là hiệp khách nữ.

Một đoạn nhạc đệm ngắn lướt qua, Thanh Hoa liền đi hai gian thu mua y phục cũ để thử vận khí, lần này nàng cẩn thận một chút, thấy đối phương có ý muốn đuổi người liền co giò chạy đi trước.

Không nghĩ tới sạp hàng ở Cửu Hồng thành đều có thái độ khinh người như nhau, thần tình cũng kiểu nói chuyện đều ra vẻ, Thanh Hoa suýt tí nữa là cho rằng mình lạc đường đi vào cửa tiệm bán y phục cao cấp, toàn mắt chó coi thường người khác.

Quẩn quanh một vòng đừng nói là mua y phục của nàng, ngay cả sẵn lòng xem qua cũng không có, Thanh Hoa rất là tức giận, quyết định, đành phải tự lực cánh sinh, quan sát cũng thấy có rất nhiều vị trí trống không người bày sạp, vênh mặt lên, cũng không cần sỉ diện, trải ga giường xuống đất, bày ra trang phục của mình.

Lão nương hôm nay nhất định phải bán hết y phục này!
"Đến a đến a, đi ngang không thể bỏ qua, hàng độc nhất vô nhị không có ở thành này" Mắt thấy đã sớm giữa trưa, nàng đi ra ngoài chỉ uống một bát canh lau sậy cùng một củ khoai lang gầy guộc, đến bây giờ đều đói chết rồi, thấy có muội tử đi ngang liền kêu gọi chào mời, tranh thủ thời gian bán xong trở về ăn cơm.

Nàng là một muội tử lạ mặt, không có nhiều khách nhân tới xem, ngẫu nhiên có mấy người tới không thèm xem xét, ngược lại mở miệng hỏi giá tiền.


"Chắc giá, toàn bộ hai mươi văn một bộ" Thanh Hoa biểu thị giá này là rất phải chăng.

Nhưng mấy cái muội tử nghe xong sắc mặt cứng đờ " Quá mắc rồi, giá cả không hợp lý, người ta bán loại áo này cũng chỉ có mười hai văn thôi"
Thanh Hoa nhíu mày " Làm sao có thể giống nhau được? y phục của ta chưa mặc được năm lần, ngay cả bị mài mòn thì ta chỉnh sửa lại hết rồi, những y phục cũ khác có được chỉnh sửa lại đâu, cô nương cảm thấy hứng thú thì xem qua liền biết, cô nương xem rồi bảo đảm sẽ thích"
Muội tử kia ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, tiểu muội tử trong nhà đều bị quản thúc, ngân lượng trên người cũng chỉ là tiền thừa, chút tiền này có được là nhờ giúp việc trong nhà mới có được để tiêu vặt, tích lũy từng văn từng văn tiền, hai mươi văn cũng không ít, nếu tiết kiệm một chút mua hai bộ y phục thì để lại nửa văn mua một ít bánh ngọt, nơi nào chi hết cho một bộ được.

Nàng làm công hơn một tháng mới có được nhiêu đây tiêu vặt thôi.

Mấy muội tử đi ngang nghe y phục giá hai mươi văn tiền, ngay cả xem cũng không dám xem, váy xếp nếp của Thanh Hoa tự nhiên không có người trông thấy, một canh giờ trôi qua không bán được một bộ.

Thanh Hoa ngồi xổm đến hai chân tê dại, liền dứt khoát khoanh chân ngồi hẳn xuống đất, cũng không quản có bẩn hay không.

Chẳng lẽ hôm nay ngay cả một bộ cũng không bán được sao?

Xem ra Cửa Hồng Thành này buôn bán cũng không được như nàng tưởng tượng, đương nhiên không trách được vì nàng chỉ là bán hàng vỉa hè nhỏ lẻ, tự nhiên không có mấy khách nhân nguyện ý nể mặt.

Buồn rầu, trước mắt liền thấy một a tỷ so với người khác lộng lẫy hơn nhiều, tuổi rất trẻ, trên môi còn thoa son nhàn nhạt, Thanh Hoa xem xét người này chính là có tiền, liền nắm chặt cơ hội gọi " Vị đại nương tử này, đi qua cũng đừng bỏ lỡ, chọn bộ y phục đẹp mắt tặng cho người trong lòng đi"
A tỷ kia cũng không nói chuyện, phía sau nàng tôi tớ đã lên tiếng trước: " Nói bậy, ngươi có mắt như mù, đại nương tử nhà chúng ta làm sao thèm để ý tới hàng quán vỉa hè nhà ngươi"
Thanh Hoa bị mắng một câu, làm sao cảm thấy có chút quen thuộc rồi?
"A Đào, ai lại đi so đo với người bán hàng rong chứ?" A Tỷ kia hơi quay đầu lại nói chuyện với tôi tớ, Thanh Hoa liền nhận ra gương mặt kia
U la trời, người này nàng nhận ra nha, chính là quá khứ không đáng nhắc tới của Thanh Hoa trước, cũng đừng nói Thanh Hoa trước có bao nhiêu si tâm vọng tưởng, một ngày vào thành đã bị mù quáng nhìn chằm chằm vào Bạch gia nương tử xinh đẹp này, nằm mơ ban ngày muốn được gả vào Bạch gia.

Trước kia không ít lần quấn lấy Bạch Lăng nương tử, bất quá Thanh Hoa cũng không thể bỏ qua, nàng ngửi được mùi ngân lượng
Nếu nàng nhớ không lầm, Bạch gia kinh doanh ở Cửu Hồng thành nổi tiếng nhất là hãng buôn vải cùng tiệm y phục, lúc này trong đầu Thanh Hoa vang lên tiếng bàn tính lộc cộc, thừa dịp đối phương quay lại giây lát, lập tức gom mấy bộ y phục gọi " Ai nha, Bạch gia, các người mở tiệm y phục, nhưng không thể đem bí truyền kim pháp nhà ta mà trộm đi như thế được!"
Băng Lăng kia lập tức nhận ra Thanh Hoa là muội tử thô tục trước đây dây dưa với nàng, hất ống tay ống liền quay đầu muốn đi.

A Đào ở phía sau nghe Thanh Hoa la lối liền trách mắng " Bạch gia chúng ta làm gì cần đến chút kim pháp tầm thường nhà ngươi? muội tử nhà quê kia chớ nói hưu nói vượn, cẩn thận ta xé miệng!"

Thanh Hoa hô " Đi nhanh, đi nhanh lên, kim pháp nhà ta cả hoàng thân quốc thích đều chưa từng thấy qua, càng không để cho Bạch gia các ngươi nhàn, chẳng phải làm lợi cho các ngươi sao, nếu các người lấy đi dâng cống nhận thưởng thì chẳng phải ta bị lỗ lớn rồi sao!"
Nàng nói câu này lại khiến Bạch Lăng dừng bước, Thanh hoa nở nụ cười mờ ám, ai chẳng biết Bạch gia gần đây đang có chuyện phiền muộn, tuy nói hãng buôn vải nhà Bạch gia rất nổi tiếng, nhưng Trịnh gia đi một chuyến tây vực, mang về vải vóc lụa mỏng mềm mại, mỗi ngày thu được cả đấu vàng, mắt thấy hai nhà Bạch Trịnh sánh vai cùng nhau, lại mơ hồ có xu hướng vượt qua.

Kim pháp tổ truyền đặc thù, nghe qua liền có thể dụ hoặc người, Bạch Lăng tự nhiên cũng muốn giải lo cho a mẫu.

"Kim pháp nào? mang ra cho ta xem một chút" Bạch Lăng bước đến trước sạp Thanh Hoa, cư cao lâm hạ nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo, Thanh Hoa giờ mới hiểu được a tỷ tiền tài tỏa ra hào quang không phải là không có đạo lý.

Vẻ ngoài đẹp mắt chính là phạm quy, đôi mắt nhàn nhạt, đuôi mắt hơi cong lên, cái mũi cao ngất, nhìn ra chính là một a tỷ thông minh, xuất thân cao quý, tự nhiên có khí chất cao ngạo, cũng có tiền vốn cao ngạo.

"Nhìn cái gì! tổ truyền kim pháp nhà ta sao có thể cho các ngươi nhìn chứ?" Thanh Hoa nắm chặt y phục trong tay " Các ngươi đi nhanh lên! ta còn phải làm ăn đây này"
A Đào nhìn thấy mà tức giận, người này sao giống như mấy cái muội tử muốn chiếm tiện nghi đại nương tử nhà cô được, liền trừng mắt nói " Hừ, y phục này của ngươi bán bao nhiêu? chúng ta mua vẫn được chứ?"
Lỗ tai Thanh Hoa giật giật, môi cong lên " Ngươi khi ta ngốc sao? một kiện thôi à? mấy văn tiền liền đem kim pháp của ta bán đi sao?"
A Đào không nghĩ nói chuyện tiếp với muội tử này, liền quay đầu nói với Bạch Lăng " Đại nương tử, chúng ta đi thôi, con nhìn người này bất quá giả thần giả quỷ nói chút lời dễ nghe mà thôi, chúng ta đừng để ả dắt mũi"
Bạch Lăng trầm mặc một lát đột nhiên nói " Ngươi có bao nhiêu bộ? chúng ta mua hết"
Thanh Hoa lúc này mới hơi thư giãn, nói " ầy, tổng cộng năm bộ, mua hết thì đưa ta hai trăm văn tiền"
Đúng lúc lên giá chính là thoải mái

A Đào chuẩn bị lấy tiền, tay liền run một cái " Hai trăm văn!? mấy bộ y phục của ngươi bán hai trăm văn sao? ta nhìn liên miên không phải như vậy!"
"Đồ của ta là đồ thiết kế đương nhiên mắc hơn, cái này gọi là phí thiết kế ngươi có biết hay không?" Thanh Hoa nâng eo còn chửi đủ, phải hất cằm cao trước mắt hai ngươi, cứ như lời nói lên tới trời.

A Đào xiết chặt túi tiền, thiết kế phí cái gì? muội tử này đang bịa chuyện gì thế?
Bạch Lăng lại nói " A Đào, trả tiền"
"Dạ, đại nương tử" A Đào lúc này không cam lòng, không muốn đem hai trăm văn tiền đưa cho Thanh Hoa, bán hàng rong bốn phía đều trợn tròn mắt, mấy thứ này đáng giá hai trăm văn tiền sao! sạp hàng một ngày bán không được nhiều tiền như vậy, quầy đồ ngọt đắt nhất nơi này, một ngày bất quá kiếm được một trăm hai mươi văn tiền, làm gì được nhiều đến vậy.

Muội tử này liền ra giá đã nhận được nhiều thế sao?
Bạch Lăng cầm y phục, A Đào đưa tiền, Thanh Hoa đắt ý đem hai xâu tiền bỏ vào trong ngực bụm lại, một chuỗi hai trăm văn, trong ngực trĩu nặng càng thêm đẹp lòng.

Khoản tiền kia Bạch Lăng căn bản không để vào mắt, hai trăm văn còn chưa đủ cô ăn một bữa rượu, ngược lại hiện tại cầm y phục trong tay, nhìn một chút cái gọi là kim pháp tổ truyền đến tột cùng là thế nào?
Xem xét xong, Bạch Lăng hít một hơi.

.