Tạm thời quay về với hội Liên Việt



Tháng 3 năm 1406, đoàn chiến thuyền của hội Liên Việt cập bến đảo Puerto. Một cuộc chiến không cân sức đã xảy ra giữa đoàn thuyền và những chiến thuyền ... độc mộc của thổ dân. Không một phát đạn được bắn ra, thậm chí đoàn thuyền còn không đụng vào thuyền của thổ dân, chỉ đi ngang qua là sóng dềnh đủ để lật úp những chiếc thuyền độc mộc đó rồi.



- Trung đoàn trưởng, Đô đốc Jame hỏi ngài có cần lửa đạn trợ giúp không? – một người lính thủy đánh bộ chạy lại hỏi



- Cảm ơn thịnh tình của đô đốc, nhưng không cần đâu – trên đầu Gia Bảo xuất hiện một dấu thập tự màu đen. Đùa nhau à, lửa đạn trợ giúp cái gì, khi trên đất liền đến cứt chim cũng chả có. – bảo anh em chuẩn bị đổ bộ



2000 lính thủy đánh bộ bắt đầu leo xuống theo các tấm lưới ở hai bên mạn tàu, ngồi vào các thuyền xà lúp nhỏ rồi chèo vào bờ. Vừa chạm bờ, một đám thổ dân đen nhẻm, tóc xoăn tít thò lò, môi dày như môi cá ngão, quần áo không mặc, tay cầm những cây giáo có mũi giáo làm bằng đá, hay những thứ vũ khí tương tự như rìu đá và cung tên bắn ra những mũi tên bằng đá. Đám thổ dân hô hào ào lên và 2 phút sau... hô hào ào đi, để lại 50 cái xác nằm trong vũng máu...



Đội lính thủy đánh bộ lập tức đuổi theo, đem gần 200 tên thổ dân bắt làm tù binh. Tiếp đó là 10 ngàn lính Liên Việt theo xà lan gắn máy đổ bộ xuống đảo. Với ưu thế về binh lực và hỏa lực, từng làng, từng bộ lạc của thổ dân lần lượt thất thủ, những người thổ dân bị bắt lại lập tức trở thành tiên phong chặt cây, mở đường, dẫn đường cho quân Liên Việt công phá làng mạc hay bộ lạc khác. Cứ thế, đến trung tuần tháng 4, đảo Puerto đã rơi vào tay hội Liên Việt. Dân bản xứ bị bắt vào các trại tập trung rồi được huy động để xây dựng bến cảng, bến tàu, bốc xếp hàng hóa, chặt cây làm đường...



Sang đến khoảng cuối tháng 4, vật tư tiếp viện đã đến đầy đủ, quân Liên Việt chuẩn bị tấn công đảo Luzon, xóa sổ sự ngự trị của vương quốc Lữ Tống, bắt hoàng gia lữ tống và quý tộc gốc Hán trả giá cho sự hỗn láo của chúng



Luc này, tình báo của hoàng gia Lữ Tống cũng đã đưa báo cáo về sự xuất hiện của quân Liên Việt ở đảo Puerto. Vua Lữ Tống là Cao Xiên lập tức triệu tập quần thần thương nghị việc chống giữ. Các quý tộc Lữ Tống cãi nhau mãi mà không đưa ra được kết quả nào. Tể tướng Xương Hoàn, người trước đây đứng ra phản đối việc Lữ Tống tấn công Đại Việt nhìn trò hề trong hoàng cung Lữ Tống mà thở dài không thôi



Cao Xiên đột nhiên nhớ ra vị tướng quốc văn võ toàn tài này, như người chết đuối vớ được cọc, lập tức đập bàn hô lớn




- Dừng lại. Các người là quý tộc mà cãi lộn thế à.



Nói rồi, Cao Xiên lập tức đi xuống dưới sân điện, đứng trước mặt Xương Hoàn mà vái rằng



- Tướng quốc đại nhân, lúc trước là bổn vương bị tiền tài mê tâm hồn, nghe lời hoa ngôn xảo ngữ của đám người Hán mà đẩy vương quốc vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Nay địch quân áp cảnh, vương quốc nguy nan sớm tối, chỉ mong tướng quốc đại nhân có thể chủ trì đại cục, cứu quốc dân trong cảnh nguy khốn. Bổn vương xin quỳ lạy ngài!



Nói rồi lập tức quỳ xuống, hướng về phía tể tướng Xương Hoàn mà dập đầu lạy ba cái, khiến Xương hoàn lúng túng chân tay, vội vàng đỡ Cao Xiên dậy, vái lại mà nói rằng



- Bệ hạ đã tin tưởng thần, thần cũng chỉ đành hết sức. Nhưng chỉ lo thế giặc đang mạnh, mà trong nước lại không một lòng.



Cao Xiên lập tức rút lấy thanh kiếm đeo bên người, dùng hai tay kính cẩn dâng cho Xương Hoàn mà nói rằng



- Thanh kiếm này là vật truyền từ đời thái tổ lập quốc, nay ta xin giao nó cho tể tướng đại nhân, tất cả mọi người thấy thanh kiếm này như thấy bổn vương. Trong lúc điều binh chống địch, nếu có kẻ cố ý làm trái, tể tướng đại nhân có quyền tiền trảm hậu tấu.



Là một vị vua, Cao Xiên có thể cúi mình, nhún nhường đến mức này kể cũng đáng khâm phục, nhưng nếu hắn không vì tham chút lợi nhỏ mà dẫn đến tai họa này thì đâu cần phải hạ mình như thế. Âu cũng là tự chuốc lấy vậy.



Xương Hoàn nhận lấy thanh kiếm, một mặt lập tức hạ lệnh chuẩn bị binh bị, đem dân chúng các vùng ven biển lui vào đất liền, củng cố các đồn canh ven sông, một mặt sai người liên lạc với bọn cướp biển Vương Thế Xương, Dương Tư Lực... cầu viện.



---------



Tháng 5 năm 1406, Chu Lệ đích thân dẫn quân Bắc Phạt, đem theo 72 viên đại tướng, trong đó có Trương Phụ, Mộc Thạnh, Tô Định, Liễu Thăng... đám bại tướng ở Đại Việt, đem 70 vạn đại quân tiến về phía Bắc.



Cũng vào tháng 5, quân Nhật vượt sông Thán Xuyên, đánh chiếm Hán Thành, kinh đô của Triều Tiên. Lúc này, tham tán quân sự cấp cao Lý Trung Trực dẫn theo 50 cận vệ xuất hiện ở Hán Thành.



Ở phía Nam, 20 ngàn lính Đại Việt, trong đó có 5000 lính lê dương Nhật bản do Huỳnh Văn Nam dẫn đầu được lệnh tập kết ở Đồ Bàn, chuẩn bị tấn công Chân Lạp. Vua Chân Lạp sợ hãi, chạy sang đầu hàng vua Jiaya của vương quốc Khmer. Vua Jiaya của Khmer lập tức đem 10 vạn bộ binh, 5000 kỵ binh cùng 300 thớt chiến tượng tiến sang Chân Lạp, đóng quân ở sông Kiacak (nay là sông Rạch Gầm) chặn quân Đại Việt.



Ở phía Tây, Phong Linh dẫn theo sư đoàn cận vệ cùng 2 sư đoàn Lê Dương rầm rộ tiến, Thượng Lào đầu hàng Đại Việt, Hạ Lào chống cự 10 ngày cho phải phép rồi cũng đầu hàng. Quân Liên Việt tiếp thu 2 nước rồi đóng quân ở biên giới Miến Điện.



------------



Mặt trận phía Đông




Sau nửa tháng càn quét hải tặc các đảo xung quanh Puerto, quân Liên Việt bắt đầu tiến công Luzon.



Ngày 14-05-1406, trời xanh, biển lặng. Tại một ngọn vọng hải đài bên bờ biển trấn Olay, Saki đang ngồi ngắm trời ngắm biển. Ánh nắng như dát vàng trên mặt biển xanh biêng biếc, từng con chim hải âu chao liệng, ào xuống gắp lấy một con cá rồi lại bay lên, sải cảnh trên bầu trời.



Saki chán nản vớ bình nước đưa lên cổ tu ùng ục, nhưng rồi hắn đột nhiên phun hết cả nước ra ngoài, ném rơi bình nước trên nền vọng hải đài mà lấy tay dụi mắt liên tục. Nhưng hắn không nhìn lầm, từ phía ngoài khơi, những cánh buồm trắng càng lúc càng to và rõ hơn.



Quân địch đến rồi! – Saki nghĩ, lập tức cầm cái đèn dầu ném vào đống củi trộn rơm rạ bên cạnh vọng hải đài. Đám lửa bùng lên, khói đen mù mịt. Từ các phong hỏa đài khác kéo dài đến tận kinh đô Yak-Cha (sau này chính là Manila) những ngọn lửa khổng lồ lần lượt cháy lên.



Lính thủy đánh bộ Liên Việt ào ào đổ bộ lên bãi cát mà không gặp một sự chống cự nào. Tiếp đó là bộ binh áp tải dân công đem hàng hóa dỡ xuống trên bờ biển. Trong lúc quân Liên Việt đang dỡ hàng hóa thì có khoảng 40 chiến thuyền của đám cướp biển Vương Thế Xương, Dương Tư Lực đang men theo bờ biển vòng đến 2 cánh của các chiến hạm Liên Việt. Được yểm trợ bởi các mỏm đá, các chiến thuyền này còn cách các chiến hạm Liên Việt khoảng 5 km thì dùng hết tốc lực lao đến, muốn làm loạn đội hình quân Liên Việt, tranh thủ đốt phá các thuyền chở quân và thuyền chở lương



Jame phát hiện ra hạm đội của hải tặc, lập tức chia quân làm 2 hướng, tàu Ngô Quyền lập tức quay sang phải, đón đánh gần 30 chiếc tàu của Vương Thế Xương, còn đế hạm Trùng Quang, tàu Tuần dương Bà Triệu cùng 2 chiến hạm Frigate Victoria I và Victoria II thì quay sang phải, vây bọc lấy hơn 10 chiếc tàu của Dương Tư Lực.



Trên tàu của Vương Thế Xương, đám hải tặc hốt hoảng chỉ tay về phía con tàu Ngô Quyền mà hò hét



- Nhìn kìa, con tàu đó không có buồm mà vẫn chạy được



- Không thể tin được, nó còn không có mái chèo



- Nó... dường như làm bằng sắt



- Và nó thở ra khói đen



- Nó là quỷ biển, là con tàu ma



- Chạy thôi!!!



Đám hải tặc hốt hoảng gào thét, kêu la ầm ĩ. Vương Thế Xương phải chém chết mấy tên, đem xác ném xuống biển mới ổn định được đám cướp biển này



-----------



Trên tàu Ngô Quyền, pháo thủ người Chăm Viajaia nói với Jame. Chiến hạm Ngô Quyền lúc này đã quay ngang, những tấm che cửa hầm chứa pháo được mở ra, như miệng của một con quỷ biển đang há ra để lộ ra hàm răng nanh sắc bén



- Báo cáo đô đốc, quân địch đã vào tầm bắn




- Tốt lắm, nhắm thẳng cho ta vào chỗ dày đặc nhất của quân địch mà nã pháo – Jame nói, rút gươm chỉ huy ra



- Rõ, thưa đô đốc!



- Nã pháo! – Jame chém mạnh thanh gươm chỉ huy



Các pháo thủ lập tức đem đạn nhét vào trong ổ đạn, đóng khóa đạn, rồi bịt tai và kéo chốt. ẦM!!! ẦM!!! Những tiếng nổ vang lên như sấm, đạn pháo bay đi, lao vào giữa đội hình của đám chiến thuyền cướp biển rồi nổ tung. Sóng xung kích đem mấy con thuyền nổ làm hai nửa, nhưng không chỉ có thế, những mảnh vỡ này bị thổi dạt ra, lao vào các con thuyền khác, mảnh gỗ vụn đâm vào cổ, vào đầu, vào người... những tên hải tặc, kết thúc tính mạng đầy tội lỗi của chúng



Chỉ trong chớp mắt, 20 tàu chiến của đám Vương Thế Xương đã bị đánh chìm hơn 10 chiếc, những chiếc còn lại sững sờ không dám tin vào mắt mình. Vương Thế Xương hồi thần lại đầu tiên, lập tức chộp lấy bánh lái, quay hết cỡ, hò hét



- Thả buồm, cmn cho lão tử nhanh thả buồm, ta muốn chạy khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt. Mau mau...



Đám cướp biển lập tức làm theo. Cả đoàn cướp biển lập tức căng buồm hết cỡ, quay đầu chạy biến



Jame lạnh lùng nói



- Đuổi theo, đâm chìm chúng nó!



- Yes, sir!



Chiến thuyền Ngô Quyền không hề dùng đại pháo mà sử dụng vận tốc nhanh chóng của nó, kết hợp cùng lớp thép dày đâm chìm từng chiến hạm cướp biển một. Vương Thế Xương vừa lái thuyền bỏ chạy hết tốc lực, vừa cầu nguyện đám đàn em làm ơn níu chân con tàu ma quỷ kia lâu lâu một chút. Đúng lúc này thì hoa tiêu của hắn hô lên



- Con tàu ma, con tàu ma ở ngay phía sau ta, phen này ta chắc cũng thành ma...



Nhiều tên thủy thủ tuyệt vọng dùng tay bịt lấy mũi, ôm thùng gỗ nhảy òm xuống biển, mong thoát được một kiếp. Cuối cùng, chiến hạm Ngô Quyền đuổi kịp và đâm nát phần đuôi tàu của Vương Thế Xương, nước biển ồ ạt tràn vào, nhanh chóng đem con tàu cướp biển này nhấn chìm.



Lúc Jame cho thuyền quay lại điểm đổ bộ thì 4 tàu chiến tuyến cũng đã quay lại. Nhìn những vết thương trên thân tàu, cho dù ít ỏi, lại nhìn con tàu bọc thép Ngô Quyền, mấy tên thuyền trưởng các tàu kia đều thở ngắn than dài, chỉ mong mình sớm được làm thuyền trưởng của thiết giáp hạm như thế...