Ngoại truyện.

1.

Khi Chu Mục bị sốt cao, anh điện thoại cho Tống Tân. Gọi hết cuộc này đến cuộc khác, bên kia chỉ là âm thanh: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Anh cúp máy, rồi lại gọi, cúp máy rồi lại gọi. Nhưng vẫn không gọi được.

Cuối cùng sốt đến mơ hồ, di động rơi trên sàn nhà, không biết cuối cùng đã gọi được hay chưa.

Khi tỉnh lại là đang ở bệnh viện. Chu Mục mở mắt nhìn bức tường trắng xóa, ngẩn người hồi lâu.

Bên cạnh có người lên tiếng, “Anh tỉnh rồi.”

Là Tống Tân.

Cô vươn tay sờ trán anh, rót cho anh ly nước. Chu Mục nhất thời ngẩn ngơ, tưởng mình đang mơ. Đến khi trên trán có cảm giác lạnh lẽo.

Anh muốn nói chuyện nhưng cổ họng đau buốt. Nhận ly nước của Tống Tân, uống vào mới dễ chịu hơn.

Đã lâu rồi anh không thấy Tống Tân như thế này.

Trong nhà, hai người như hai khách trọ không thân. Mặc dù Tống Tân đối xử hòa nhã với anh nhưng anh biết, đó chỉ là phép lịch sự của cô với người không thân thiết.

“Tiểu Tân…” Anh vội lên tiếng, muốn hỏi xem có phải cô nhận được điện thoại của anh không. Có phải cô đưa anh đến bệnh viện hay không. Có phải cô đã ở bên cạnh giường anh chờ thật lâu không.

Nhưng anh chưa kịp nói tiếp thì Tống Tân đã hỏi: “Anh có đói không? Muốn ăn gì?”

“… Canh sườn heo.”

Anh cố ý.

Trước kia lúc Tống Tân bệnh, anh cũng sẽ nấu canh sườn cho cô. Sau đó Tống Tân ì èo đòi học, nói khi anh bệnh cô có thể chăm sóc anh thật tốt.

Anh không lay chuyển được nên đành dạy cô. Anh cố ý nhắc đến để gợi lại chút hồi ức.

Bàn tay gõ trên màn hình Tống Tân không dừng, gật gật đầu. “Em đã đặt rồi, có lẽ một lát sẽ giao.”

Chu Mục hơi sửng sốt. Là anh hy vọng xa vời, còn tưởng cô ấy sẽ nấu cho anh.

Tống Tân đứng dậy: “Có việc gì thì ấn chuông đầu giường, đồ ăn sẽ giao đến nhanh thôi.”

Chu Mục nhìn cô ngơ ngẩn. “Em muốn đi đâu sao?”

“Chiều nay còn có cuộc họp, em đi trước.” Tống Tân khẽ gật đầu, đi ra cửa.

Chu Mục muốn gọi cô, đầu óc sau cơn sốt không minh mẫn lắm, anh kéo góc áo Tống Tân.

Tống Tân quay lại nhìn anh.

“Em có thể… ở lại đây với anh không?” Anh biết mình nói sai rồi vì sắc mặt Tống Tân lập tức thay đổi.

Nhưng cô vẫn rất đúng mực: “Xin lỗi, cuộc họp này rất quan trọng.”

Cuộc họp nào quan trọng hơn người bệnh? Anh muốn hỏi cô.

Anh muốn nói, trước kia em không như thế này.

Anh muốn nói, trước kia rõ ràng em từng nói sẽ chăm sóc anh thật tốt.

Anh còn muốn nói, rõ ràng em nói, rõ ràng em nói…

Em yêu anh.

Nhưng cái gì anh cũng không nói nên lời.

Lý trí còn sót lại khiến anh nhớ, đầu sỏ phá hủy tất cả mọi thứ chính là anh.

Anh buông lỏng tay. “Xin lỗi. Em đi đi.”

2.

Lúc đầu Chu Mục tưởng chỉ cần hai người không ly hôn là được. Chỉ cần họ vẫn là vợ chồng thì anh còn thời gian có thể cứu vãn. Dù sao thì trước đây cô đã yêu anh như vậy.

Sau này anh mới biết mình đã sai.

Tống Tân không tiếp nhận những điều tốt của anh.

Trước mặt người ngoài, họ vẫn là đôi vợ chồng yêu thương nhau, chỉ là sau khi đóng cửa lại thành đôi bạn cùng phòng lịch sự.

Chu Mục làm bữa sáng cho Tống Tân, cô không ăn; tặng quà cho cô thì thỉnh thoảng cô đáp lễ, lại như chọn ngẫu không hề có thành ý.

Anh nghĩ không sao, một ngày nào đó anh có thể làm Tống Tân động lòng.

Nhưng anh càng đối xử tốt với cô, cô càng lạnh nhạt.

Từ tiệc tùng hoặc từ nhà ba mẹ về là thời điểm Chu Mục thấy khổ sở nhất. Bởi vì lúc ấy là sự chênh lệch lớn nhất.

Một giây trước còn ý cười tươi tắn, giây sau đã buông lỏng tay anh, chỉ có khuỷu tay còn vương độ ấm.

Thật ra anh từng gây gổ, số lần suy sụp cũng không ít. Anh nói Tống Tân mắng anh, anh nắm tay Tống Tân tự tát lên mặt mình, anh đỏ hoe mắt van xin Tống Tân hãy trách mình.

Nhưng Tống Tân không nói một lời, rút tay khỏi tay anh. Khẽ thở dài nói: “Đừng làm loạn.”

Ánh mắt bình tĩnh.

Anh như tên tội phạm không nơi trốn chạy. Từ đầu đến cuối đều là anh vô cớ gây rối.

Chính giây phút đó anh mới hiểu được, hối hận và đau khổ là vô dụng. Tống Tân sẽ không quay đầu lại.

Cho nên sau này anh vẫn nghĩ, chỉ cần Tống Tân không ly hôn là được.

Cho dù chỉ là lợi dụng anh, cho dù chỉ là tính kế anh, cho dù không có tình cảm cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần cô nguyện ý ở bên cạnh anh, chỉ cần cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh…

Là đủ.

3.

Nhưng câu nói kia giống như thanh gươm Damocles* treo trên đầu Chu Mục.

Anh không biết khi nào thì thanh gươm đó rơi xuống.

Không lúc nào không sợ hãi nó sẽ rơi xuống.

Anh không thể, không thể chấp nhận nhất là…

Cô ấy yêu người khác.

+++

Chú thích:

“Thanh gươm của Damocles” là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.

4.

Chu Mục nằm viện hai ngày. Ngày hôm sau Tống Tân không đến.

Mãi đến khi anh về nhà cũng không thấy bóng dáng cô. Anh nhắn tin cho Tống Tân, mấy tiếng sau mới nhận tin cô nói đang đi công tác.

Lần trò chuyện cuối cùng trước đó là nửa tháng trước. Chu Mục hỏi cô có thời gian không, bạn anh tặng hai tấm vé xem nhạc kịch.

- -- Em không thích xem nhạc kịch, xin lỗi.

Lúc ấy Chu Mục đã nhìn tin nhắn thần người rất lâu.

Thật ra trước kia cô cũng sẽ đi xem cùng anh.

Trên đường về, Tống Tân níu tay anh, bước chân nhẹ nhàng. Chu Mục nhìn cô cười.

“Hôm nay rất vui.”

Vui không phải vì xem nhạc kịch. Mà là vì hai người ở bên nhau.

Chu Mục bấm bấm xóa xóa trong khung tin nhắn rất lâu, cuối cùng gửi đi.

- -- Anh xuất viện.

Nghĩ nghĩ rồi lại thu hồi, đổi thành:

- -- Thượng lộ bình an.

Bên kia không trả lời.

Chu Mục thở dài, thả di động xuống.

Thành phố buổi chiều náo nhiệt, đèn trong các nhà đã sáng lên. Sau giờ làm việc, mọi người về nhà, mùi thơm thức ăn phảng phất khắp nơi. Những tiếng nói cười rộn rã bên gia đình.

Chu Mục không bật đèn, một mình ngồi trong bóng tối.

Anh bỗng cảm thấy ngôi nhà trống vắng. Anh chưa bao giờ cảm thấy thế này.

Khi Tống Tân không bận rộn, cô thích cuộn tròn người trên ghế sô pha xem manga anime. Hình như là thói quen hình thành từ lúc ở nhà anh.

Sau khi cô đi du học về, anh đã từng cảm thấy hình như Tống Tân đã trưởng thành, làm anh có phần xa lạ.

Sau mới phát hiện thật ra cô không thay đổi. Vẫn thích xem hoạt hình, thích gọi anh là anh Tiểu Mục, lúc vui vẻ thì cười thật to, khi buồn rất dễ dỗ.

Thật ra Chu Mục rất vui.

Tống Tân trong công ty giỏi giang, có năng lực. Mọi người đều khen cô độc lập.

Nhưng chỉ có anh biết. Cô gái nhỏ của anh cũng sẽ làm nũng, xem những bộ phim hoạt hình trẻ con thích xem, khóc cười cùng những nhân vật bên trong đó.

Chỉ có anh biết.

Anh đã từng thầm hạnh phúc…

Chỉ có anh biết mặt này của Tống Tân.

5.

Khi Tống Tân đi công tác về là buổi tối. Cô không nói với anh thời gian cô sẽ về.

Chu Mục xuống lầu thì gặp.

Anh thấy Tống Tân đứng đối diện một người đàn ông. Hai người nói gì đó, Tống Tân mặt mang ý cười, là vẻ sinh động tươi tắn đã lâu anh không gặp qua. Người đàn ông hơi cụp mắt, người có vẻ lãnh đạm, khi đối mặt với Tống Tân lại có vài phần dịu dàng.

Hai người đứng cùng một chỗ, không thân thiết nhưng lại có sự hòa hợp mà người ngoài không thể xen vào.

Chu Mục đột nhiên rất tức giận. Nỗi chua xót không tên trào dâng ngập lồ ng ngực anh. Thậm chí anh muốn lao tới đấm vào mặt người đàn ông đó. Nhưng như vậy Tống Tân sẽ giận.

Anh muốn chạy đến ôm bả vai cô, sau đó biểu thị chủ quyền công khai, cảm ơn anh ta đưa vợ anh về.

Nhưng chân chỉ như đông cứng tại chỗ, không thể động đậy nửa phần.

Nhưng ngoài phẫn nộ, sự hoảng loạn còn mãnh liệt hơn.

Thanh gươm Damocles đang lung lay sắp rơi.

Sẽ là anh ta sao?

Người đó…

Sẽ là anh ta sao?

Tống Tân chào tạm biệt xong, quay người đi về bên này. Thân thể Chu Mục đã nhanh hơn đầu óc, anh quay người đi về nhà.

Trong nháy mắt Tống Tân mở cửa, mặt anh tái nhợt nhìn cô mỉm cười.

Anh lựa chọn trốn tránh.

6.

Nhân lúc Tống Tân đi tắm, anh kiểm tra lịch sử trò chuyện của Tống Tân. Anh biết mình ti tiện, nhưng anh không thể làm khác được.

Anh không thể chấp nhận được. Không thể chấp nhận việc Tống Tân yêu người khác.

Mật khẩu của Tống Tân vẫn là mật khẩu trước kia, không thay đổi, anh mở khóa dễ dàng.

Ghim trên đầu tin nhắn là người bạn của cô mà anh biết, Triệu Tranh.

Anh bấm vào xem thử.

Triệu Tranh:

- -- Mày ly hôn đi, tao xin mày đó.

- -- Lão chồng kia của mày tao nhìn thấy là muốn thọc cho hắn hai dao.

Tống Tân trả lời bằng một meme hình đầu chó.

- -- Mày thích dạng gì? Tao giới thiệu cho mày.

- -- Đàn anh cũng không tồi nha.

- -- Người ta còn có ý với mày từ lâu.

Tống Tân vẫn trả lời bằng một meme hình đầu chó.

- -- [Đánh bạn.JPG.]

Chu Mục thoát ra khỏi tin nhắn đó, tìm người đàn anh kia. Ghi chú của Tống Tân rất đơn giản, là đàn anh Tạ. Không nhìn ra được bất kỳ tình cảm riêng tư nào.

Bấm vào là tin nhắn Tống Tân vừa gửi không lâu trước đó:

- -- Phiền anh phải đưa em về, cảm ơn.

Người đàn anh đó cũng đáp lại rất khách sáo:

- -- Không phiền.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn đang chảy.

Chu Mục liều mạng kéo lịch sử trò chuyện lên trên. Gần đây hai người thường trò chuyện. Nội dung đa phần là công việc, thỉnh thoảng xen lẫn chút quan tâm chừng mực. Cả hai đều tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới, không ai vượt qua.

Trong lúc còn bần thần thì tin nhắn mới từ đàn anh Tạ hiện lên.

- -- Tôi giành được hai vé xem triển lãm XX.

Chu Mục cũng biết XX. Là anime yêu thích của Tống Tân.

Chu Mục gần như đoán trước được anh ta sẽ nói gì tiếp theo. Trong cơn giận dữ, anh thậm chí muốn trả lời luôn là không được.

Nhưng tin nhắn bên kia lại gửi đến. Không phải: “Chúng ta đi cùng.”

Mà là:

- -- Em có thể đi chơi với bạn.

Chu Mục sững người. Anh thà rằng họ nói những lời mập mờ.

Thà rằng đàn anh Tạ biết rõ cô đã kết hôn còn cố tình vượt qua ranh giới mà mời cô.

Thà rằng cô giận dỗi, cũng dùng việc ngoại tình đến trả thù anh.

Như vậy mỗi người một lần ngoại tình cũng xem như huề nhau.

Anh không truy vấn việc cô sai. Chỉ cần hai người có thể quay lại như trước.

Nhưng càng như thế này càng cho thấy anh đê tiện.

Họ càng lịch sự đúng mực càng khiến anh cảm thấy bản thân vô cùng kinh tởm.

Nhìn đi, làm sai chỉ có anh.

Người đáng khinh, cũng chỉ có mình anh.

7.

Có lẽ Tống Tân phát hiện anh xem di động của cô, nhưng cô không làm khó dễ anh.

Chu Mục mỗi ngày đều lo lắng bất an.

Anh chỉ cảm thấy cảm giác mất cô ngày càng mãnh liệt, nhưng anh lại bất lực ngăn cản.

Bởi vì anh có tốt với Tống Tân đến đâu đều như nước đổ lá khoai, không có được nửa phần đáp lại.

Một buổi chiều trời trong nắng ấm, Tống Tân đưa ra đề nghị ly hôn. Cô mang theo giấy thỏa thuận ly hôn, ngồi đối diện anh, mỉm cười bình thản.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Rơi xuống.

Khoảnh khắc đó.

Thanh gươm treo trên đầu anh nhanh chóng rơi xuống, chém anh thành hai nửa từ trên xuống dưới.

Trái tim bên trái đập ngày càng chậm.

Máu thịt rơi đầy đất.

Anh dường như đang đối mặt với nhịp tim đập dồn dập và cái chết. Hít thở cũng khó khăn.

“… Là anh ta sao?”

Hơn nửa ngày sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình. Lại cảm thấy không giống như giọng mình.

“Ai?”

“Đàn anh Tạ. Em yêu anh ta… Phải không?”

“Hả?” Tống Tân hơi kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại, lắc đầu, “Em không yêu anh ấy. Chỉ là muốn cho một cơ hội.”

Tống Tân cười. “Cho bản thân một cơ hội, cũng cho anh ấy một cơ hội.”

“Dù gì,” Cô nhìn anh, ý cười trên mặt sâu hơn, “Trước khi bắt đầu một mối quan hệ mới, phải sắp xếp lại tất cả những quan hệ trước đó, không phải sao?”

Chu Mục như bị bóp chặt yết hầu. Anh muốn xé nát tờ đơn ly hôn giấy trắng mực đen trước mặt thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng rất lâu sau, anh chỉ nói: “Anh hiểu rồi. Anh sẽ đọc thỏa thuận ly hôn rồi ký.”

Tống Tân sửng sốt một chút rồi bật cười. Vui vẻ thật tình: “Được, em chờ anh.”

Anh muốn dây dưa, lại sợ cô ấy phiền chán.

Vậy cứ thế đi.

Ít nhất cuối cùng còn để lại một kết cục khá thể diện.

8.

Chu Mục sửa lại thỏa thuận ly hôn, đưa phần lớn tài sản cho Tống Tân.

Cô cũng điện thoại đến hỏi.

“… Là bù đắp.”

Người ở đầu dây bên kia cười, không nói.

Lừa cô thôi. Anh chỉ hy vọng lần cuối cùng chia tay có thể để lại cho cô ấn tượng tốt. Mặc dù mối quan hệ của họ đã không còn.

Ngày nhận chứng nhận ly hôn, Tống Tân đi đến một mình, cũng về một mình.

Chu Mục đứng ở cửa, hỏi cô: “Anh tiễn em?

Tống Tân lắc đầu, bình tĩnh nói: “Em đi dạo, Tranh Tranh đang đợi em.”

Chu Mục đứng nhìn theo bóng cô càng lúc càng xa, đến lúc hoàn toàn biến mất.

Hôm nay là ngày đẹp trời, nhưng anh thấy rất tệ hại.

Cực kỳ tệ hại. Vô cùng tệ hại.

Thật ra ban nãy anh muốn hỏi cô. Hỏi cô rốt cuộc có trách anh không.

Thật ra không hỏi cũng vậy. Vì cô sẽ không quan tâm.

Có lẽ cô không bao giờ băn khoăn với những thứ vô dụng. Giống như năm đó khi anh mang trái cây đến nhà Tống Tân. Nghe thấy mẹ cô hỏi cô:

“Quyết định rồi sao? Thật sự muốn ra nước ngoài? Vậy còn người con thích thì sao đây? Con chấp nhận tách rời khỏi cậu ấy sao?”

Tống Tân cười, giọng thiếu nữ ngọt ngào trong trẻo: “Mẹ, ngoại trừ những điều liên quan đến ba mẹ… Với con, tương lai không bao giờ là câu hỏi trắc nghiệm.”

Trước nay cô luôn kiên định như thế.

- --Hết---