Dịch: mafia777

Đồng Văn Bảo nhìn đến đần người ra.

Lẽ nào xuất hiện ảo giác?

Gã dùng sức day day hai mắt, định thần nhìn lại, nhưng lơ lửng vẫn là lơ lửng.

Cái gọi là âm binh của bọn họ cũng chỉ là lợi dụng đêm tối để hù dọa người.

Nhưng trước mắt đám thần tăng này đều là quang minh chính đại bay trước mắt bọn họ.

Đây là sự khác biệt giữa quỷ và thần.

"Không thể nào."

"Sao lại có thể như thế."

Đồng Văn Bảo không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình, nhìn người cạnh y nói: "Ngươi đi dò thám xem."

"Ta"

Người này vẻ mặt đầy sợ hãi, thầm nghĩ: sao nhà ngươi không đi.

Đồng Văn Bảo trừng mắt nói: "Còn không mau đi."

"Dạ dạ dạ."

Tên đó đánh liều, cưỡi ngựa từ từ tiến lên trước, mỗi bước đều hết sức cẩn thận, đi đến chỗ cách tường thành không đến hai mươi bước, trên dưới tường thành đều rất tĩnh mịch, gió bình minh thổi qua, gã không khỏi rùng mình, không dám nhìn thẳng, chỉ dám nghiêng đầu nhìn, sợ hãi rụt rè nhìn lên phía trên.

Đúng lúc ấy, mặt trời mọc ra từ phía động, một tia sáng chiếu đến, chỉ thấy trên người đám hòa thượng đó phát ra vầng sáng màu vàng.

Bỗng nhiên, mười tên hòa thượng đột nhiên mở mắt, căm tức nhìn người này.

"A."

"Tên này sợ hãi kêu lên, tay cầm dây cương, quay đầu ngựa chạy thẳng."

Những kẻ phía sau không biết chuyện gì, chỉ thấy đám hòa thượng đó đột nhiên phát ra vầng sáng màu vàng, trong lòng ngạc nhiên, lại thấy người này đột nhiên phóng ngựa chạy về, nghĩ rằng đám hòa thượng đó sắp làm phép, sợ quá kêu to lên.

Trận địa của phản quân tức khắc người ngã ngựa đổ, điều này làm cho Đồng Văn Bảo không cách nào ngăn cản được. Dù sao thì đám người này chỉ là bách tính, tham gia huấn luyện ít, tố chất tâm lý cũng chỉ có vậy, so với quân đội chính quy thì chênh lệch khá xa, vừa hoảng lên thì không quản đến mệnh lệnh gì nữa, bất đắc dĩ Đồng Văn Bảo chỉ có thể cùng với các tướng sĩ chạy như điên về phía sau.

Không đến nửa canh giờ, quân Đường không nói một lời, chỉ là mở mắt, đối phương liền sợ tới mức tè ra quần.

...

"Ha ha"

Dương Triển Phi nãy giờ vẫn nấp trong lỗ châu mai trên tường thành theo dõi thấy bộ dạng hoảng loạn của phản quân, không khỏi ha ha cười: "Ta đã nói bọn chúng là một đám đám ô hợp, căn bản không chịu nổi một đòn. Ha ha."

"Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám lên không? Hàn Nghệ đứng cạnh nghe nói vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ thay y."

Dương Triển Phi vỗ vai Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, đúng là ngươi có cách."

Hàn Nghệ cười nói: "Đây là sự khác biệt giữa mỗi người mà thôi."

Dương Triển Phi ồ một tiếng: "Nghĩa là sao?"

Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử quên là Trần Thạc Chân là dựa vào cái gì lập nghiệp sao?"

Dương Triển Phi nói: "Cái này sao ta quên được, ả ta dĩ nhiên là dựa vào ta giáo lập nghiệp. bằng không mà nói, chỉ dựa vào ả ta, thì sao có thể thu phục dân chúng."

Lời này không sai chút nào, đây là xã hội nam quyền, nữ nhi không đáng nói đến, một nữ nhi có thể tham gia tạo phản, nhưng nếu muốn làm thống soái, thì nhất định phải mượn dùng thần Phật để gia tăng uy tín cho mình.

"Đạo lý chính là như thế."

Hàn Nghệ cười: "Trần Thạc Chân chính là dựa vào tà giáo lập nghiệp, người đi theo ả ta, hơn nửa đều là bị tà giáo của ả ta mê hoặc, cũng chính những người này rất tín với chuyện quỷ thần. Tuy điều này làm cho bọn họ trở lên không sợ hãi, nhưng đây cũng là yếu điểm của bọn họ, điều này lý giải tại sao khi bọn họ nhìn thấy đám hòa thượng treo lơ lửng thì tin là thật, kỳ thực ta chỉ là mượn lực đẩy lực mà thôi, lợi dụng cái gọi là tiên thuật mê hoặc bọn họ."

"Thì ra là thế."

Dương Triển Phi gật gật đầu, lại hơi hơi nhíu mày nói: "Nhưng đây chỉ là tiên phong của đối phương, mấu chốt vẫn phải là lừa được Trần Thạc Chân, ta tuy chưa gặp ả ta, nhưng biết rằng ả ta không dễ chơi."

Hàn Nghệ ha hả nói: "Trước chuyện này, ta không buông lời ngông cuồng, nhưng bây giờ, ngươi có tin không, đợi lát nữa đại quân tới, ta làm cho bọn chúng quỳ xuống, Trần Thạc Chân có lợi hại đi nữa thì có tác dụng gì, ta đâu có lừa ả ta, ta chỉ lừa tướng sĩ của ả ta, cũng giống như cái ả ta gọi là âm binh, tuy không lừa được ta, nhưng cũng làm cho binh sĩ thành Dương Châu run sợ. Đây là một đạo lý."

"Quỳ xuống?" Dương Triển Phi trước tiên là cả kinh, lập tức cười nói: "Bây giờ dù ngươi nói thế nào thì ta cũng tin."

"Vậy được, ta đi trước xem xem."

Hàn Nghệ lén đi đến tường thành, vừa đến chỉ nghe thấy tiếng cười quái dị.

"Phù!"

"Ha ha!"

"Ha ha ha!"

Dường như muốn cười to mà lại muốn nhịn, kết quả là phát ra thanh âm rất dị thường.

Lại nghe thấy một tên hòa thượng ở bên phải nói: "Tên vừa rồi đúng là làm ta tức cười chết đi, chúng ta vừa mới mở mắt, nó đã chạy rồi."

Tên hòa thượng treo trên đầu y nói: "Ai nói không phải, bọn chúng tám phần là coi chúng ta là thần tiên rồi."

"Khà khà, không ngờ chúng ta đời này cũng có cơ hội làm thần tiên."

"Mấy cái tên này, tố chất cũng chẳng cao hơn của đối phương bao nhiêu." Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh: "Ai ai ai, ta nói mấy tên các ngươi chuyên nghiệp chút có được không, còn nói chuyện nữa. Nếu như để người khác nghe thấy thì lộ hết rồi, nếu như muốn chết thì các ngươi cứ tận tình mà cười."

Mười tên hòa thượng kia nghe vậy vội ngậm miệng, kỳ thực bọn họ cũng không muốn cười, nhưng bọn họ chưa từng hù dọa quân địch bỏ chạy như này. Chỉ là mở mắt chút mà thôi mà đối phương đã bỏ chạy. Điều này thật sự là rất khôi hài.

Hàn Nghệ khom người tiến lên, nấp ở phía sau lỗ châu mai, lén nhìn chỉ nhìn thấy quân địch chạy mất dạng, vội nói: "Mau mang nước tới."

"Vâng."

Chỉ thấy dưới lỗ châu mai, hai mươi tên binh sĩ đã sớm nằm phục ở đó, vội mang bình nước tới, nhưng bọn họ cũng không ra lộ liễu đưa bình nước cho đám hòa thượng, cái này nếu người khác nhìn thấy, không ngờ đám thần tăng này lại cầm bình trà uống, vậy hình tượng kia hẳn là xuống dốc không phanh. Có điều Hàn Nghệ đã sớm chuẩn bị, dùng trúc nhỏ làm thành ống hút, mà còn cong nữa. Chỉ thấy từng thanh trúc nhỏ nhẹ nhàng đưa đến miệng của đám hòa thượng, tiếng ục ục không ngừng bên tai.

Mặt khác trong tay áo bọn họ, ngực áo đều có thịt khô, lúc nào cũng có thể ăn.

"Hàn công tử, ta muốn đi tiểu."

Dương Uy vừa mới uống nước xong bèn thì thầm nói.

Hàn Nghệ liền ngồi xổm ở phía sau y, trên trán bỗng nhiên xuất hiện ba đường xám xịt nói: "Thận của ngươi cũng kém quá đó, vừa mới uống xong, đã muốn đi tiểu, giữ lại cũng vô dụng, đúng thật là, tiểu ra quần đi, không phải đóng bỉm cho các ngươi rồi sao? Cái hắn nói là bỉm chỉ là một tấm vải có thể thấm nước."

"Ngồi khoanh chân như này ta không tiểu được."

Dương Uy vẻ mặt tủi thân nói.

"Như vậy càng tốt."

"Ặc!"

Bên cạnh một người đột nhiên nói: "Hàn công tử, nếu chẳng may chúng tôi muốn đại tiện thì sao?"

Đám người này thật là thô tục! Hàn Nghệ hỏi: "Ngươi muốn đi như nào? Nếu không thì ngươi ngồi xổm ở đây mà đi được rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên đám người đó nhìn thấy thần tiên đại tiện, sẽ cảm thấy rất mới lạ, xúm đến mà hỏi, mà ngửi xem phân của thần tiên thối không thối."

"Phù!"

"Phù phù!"

Không ít người đều phì cười.

Tên kia không dám lên lời

"Mẹ kiếp."

Hàn Nghệ chửi thề một câu, lại nói: "Các ngươi thả lỏng một chút, không cần nghĩ những thứ khác, đừng nghĩ cái gì hết, cho đầu óc trống rỗng, một ngày trôi qua rất nhanh, biết hay chưa?"

"Chúng tôi biết rồi."

"Đám thần tăng đó rốt cuộc lợi hại đến mức nào? Ừ, nhất định rất lợi hại. vậy ta phải chạy xa chút."

Phản quân bị hù dọa, một mạch chạy năm dặm, mới ngừng lại nghỉ một chút.

Đồng Văn Bảo hiện giờ vẫn không hiểu ra sao, nhìn tên vừa đi do thám nói: "Rốt cuộc ngươi vừa nhìn thấy cái gì?"

Tên nọ nhuốt nước bọt nói: "Ta nhìn thấy...nhìn thấy đám thần tăng đó bỗng nhiên mở mắt ra."

"...!"

Đồng Văn Bảo nói: "Chỉ như vậy?"

Tên nọ gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ, thần tăng mở mắt ra, cái này mà không khủng bố sao?

"Tên phế vật vô dụng này."

Đồng Văn Bảo chỉ thấy cổ họng ứa nghẹn, tức giận xém chút thì phun ra máu tươi, một cước đá văng tên nọ.

Bên cạnh gã là một nam nhân đội khăn xanh nói: "Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lại có một người nói: "Đám thần tăng đó nhìn có vẻ pháp lực cao cường, không thể tùy tiện tiến công, hay là chờ bệ hạ đến rồi nói sau."

"Đúng đúng đúng. Bệ hạ pháp lực cao cường, có lẽ chúng ta nên đợi bệ hạ tới đi."

Gần như tất cả mọi người gật đầu tán thành.

Đồng Văn Bảo nhìn thấy đám người này tên nào cũng vẻ mặt sợ hãi, đừng nói gã cũng không dám đi, hiện giờ cho dù gã muốn đi. Đem theo đám binh sĩ sợ hãi này đi thì khác nào đi vào chỗ chết, hơn nữa đối phương mở cổng thành, không phái một binh một tốt thủ thành, chỉ đám hòa thượng đó, nếu đám hòa thượng đó không có pháp lực thì đối phương sao lại dám như thế.

Càng nghĩ càng nghi, gã không khỏi gật đầu nói: "Các ngươi nói rất có lý, chúng ta đợi bệ hạ tới rồi cùng thảo luận vậy."

Bởi Trần Thạc Trân trong lòng bọn chúng được tôn sung như thần, mà đám thần tăng của đối phương cũng là thần. Đây là cuộc giao lưu giữa thần và thần. người phàm như bọn chúng không nên can dự.

..

Buổi trưa đến.

Nắng ấm áp, ánh sáng trở nên không chút kiêng nể chiếu xuống mặt đất, chỉ thấy trên thành nam Dương Châu màu vàng lấp lánh. Thoạt nhìn như mộng như ảo, dường như tận tới chân trời.

Bỗng nhiên, phía nam một trận bụi cuồn cuộn, tiếng bước chân, vó ngựa xa xa truyền tới. Chỉ thấy một vùng chi chít bóng người kéo đến, khí thế giống như mây đen kéo đến vây thành.

"Bọn chúng...bọn chúng đến rồi."

Một tên hòa thượng nói.

"Nhiều...nhiều người quá."

"Đừng sợ đừng sợ, chúng ta hiện giờ là thần. Bọn chúng không dám...dám đến."

"Ngươi...không sợ, sao...sao nói chuyện lại run vậy?"

"Đừng nói nữa, hay là nhắm mắt lại đi, như vậy sẽ không thấy sợ nữa."

"Đúng đúng đúng, nhắm mắt, nhắm mắt."

Lúc đám "thần tăng" này nói chuyện, quân đối phương đã kéo đến dưới thành, có lẽ cái không khí kỳ dị này làm cho bọn chúng không dám lại gần, cách xa hai trăm bước bèn dừng lại, lúc dừng lại, lại truyền tới từng trận từng trận tiếng nhốn nháo, vừa nhìn là biết quân đội không có rèn luyện, trong tiếng nhốn nháo đó, chỉ nhìn thấy cờ lớn dựng thẳng lên, bên trên có thêu hai chữ "Văn Giai".

"Đúng là không ít người a."

Hàn Nghệ nấp ở lỗ châu mai nhìn, một đám đông nghìn nghịt, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn lên chiến trường, trong lòng hồi hộp tò mò, trong thực tại đánh trận rốt cuộc là một đấu pháp như thế nào.