Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đã biến mất khỏi vị trí cũ, mọi người chưa kịp phản ứng thì đã nghe một tiếng hét thảm truyền ra trong đám người.

Oanhl

Diệp Phong đánh một quyền vào một người đàn ông tuổi trẻ, trong nháy mắt đã đập vỡ ngũ tạng lục phủ của đối phương.

Phốc!

Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng người đàn ông kia, hắn không kịp chống đỡ mà đã bị Diệp Phong đưa xuống Hoàng Tuyền.

Thấy cảnh này, đám khách khứa trong đại sảnh lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn

chất. "Diệp Phong, anh dám lạm sát kẻ vô tội!" "Vô tội?" Diệp Phong nhìn thi thể trước mắt mà cười nhạt một tiếng: "Hắn

không vô tội, vừa rồi hắn la lớn tiếng nhất trong những kẻ nhao nhao kêu muốn giết tôi."

"Ồ!"

Nghe thấy lời này, mọi người không khỏi hít hà một hơi.

Đúng lúc này, bóng dáng của Diệp Phong lại di chuyển.


"A!"

Hơn mười tiếng kêu thảm thiết thê lương gần như vang lên cùng một lúc, đám người nhìn lại thì thấy mười tên đệ tử trẻ của học viện lập tức biến thành vong hồn

dưới nắm đấm của Diệp Phong.

Những đệ tử này vừa rồi là kêu gào lớn tiếng nhất, cho nên chết cũng nhanh nhất.

Trong đại sảnh lập tức tĩnh mịch lại, không ai dám lên tiếng nữa.

Diệp Phong hoàn toàn là một sát thần, trong mấy giây ngắn ngủi đã có mấy chục người chết dưới tay hắn.

Diệp Phong đứng trong đại sảnh mà lạnh lùng nói: "Các vị đang ngồi, từ giờ trở đi hễ ai quỳ xuống lạy Diệp Phong này thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện.

Ai không quỳ thì đừng trách tôi ra tay vô tình.

Đương nhiên, Kim Lăng Vương và cả nhà ông ta không cần quỳ, bởi vì dù các người quỳ hay không thì tôi cũng giết."

Giọng điệu của hắn rét lạnh, lộ ra sát khí mãnh liệt.

Lời này vừa nói ra, lập tức làm sắc mặt đông đảo khách khứa ở đây càng tái nhợt, thậm chí có người toàn thân không ngừng run rẩy rồi ngồi bệt xuống đất, đũ.ng quần chảy ra chất lỏng, hiển nhiên đã sợ tè ra quần.


Sự uy hiếp này thực sự quá dọa người, làm không ít khách khứa ở đây cảm thấy mình cách cái chết không xa, rất nhiều người không chịu nổi áp lực này nên bịch bịch bịch quỳ xuống mặt đất.

"Diệp công tử tha mạng!"

"Diệp công tử chúng tôi biết sai rồi!"

Rất nhiều khách khứa kinh sợ nói.

Diệp Phong quá mạnh, dùng một chiêu đã tiêu diệt cao thủ hàng đầu của Thiên Ưng giáo, chỉ giơ tay nhấc chân lại diệt đi bang chủ của Bạch Hổ Sát, hỏi sao bọn họ không sợ.

Nhất là thái độ của Diệp Phong rất rõ ràng, chỉ cần không quỳ thì nhất định chém chết!

Đương nhiên, quỳ xuống lạy Diệp Phong chỉ là một số ít mà thôi.

Đa số cảm thấy quá mất mặt, đồng thời cũng lo lắng sẽ chọc giận Kim Lăng Vương nên vẫn cố gắng đứng vững.

"Diệp Phong đáng chết, chỉ là một thằng nhãi miệng còn hôi sữa mà dám khinh người như thế, còn muốn chúng tôi quỳ xuống, bộ nghĩ Kim Lăng thật sự không có ai sao?"

"Thương Sơn giáo Lý..."

Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng lạnh giọng mở miệng quát mắng Diệp Phong, đang muốn tự giới thiệu.

Nhưng lời còn chưa nói hết thì Diệp Phong đã đột ngột đến gần ông ta.

Ngay sau đó Phanh một tiếng vang lên, toàn bộ thân thể của ông ta đã nổ tung, máu thịt be bét.

Vẻ mặt Diệp Phong bình tĩnh như nước, chậm rãi thu hồi chưởng kình rồi nhìn thi thể tan nát không chịu nổi trên mặt đất và lạnh lẽo nói: "Tôi có hỏi tên của ông sao?"