Ông ta giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Tống Diễm. Chát!

Tiếng bạt tai rõ to vang lên, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tống Diễm lập tức hiện ra năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Tống Diễm kêu lên đau đớn một tiếng rồi lăn lộn trên mặt đất.

Bà ta thật sự không ngờ Tiêu Hà lại đánh mình.

"Ông dám đánh tôi..."

Tiêu Hà gầm thét: "Cút, đều cút cho tôi, cút ra khỏi nhà họ Tiêu ngay."

Ông ta không chịu chấp nhận sự thật mình lại đi đổ vỏ, còn nuôi con trai thay người đàn ông khác hai mươi năm.

Uất ức, trong lòng ông ta tràn đầy uất ức.


Mọi chuyện phát triển đến tình trạng này, Đường Lan đã không cần nói nhiều nữa.

Tiêu Hà đá một chân lại một chân lên người Tống Diễm, gạt ngã bà ta xuống đất xong rồi xoay người rời khỏi nơi này.

Tiêu Thiên cũng hoàn toàn ngơ ra.

Gã làm thiếu gia nhà họ Tiêu hai mươi năm, hôm nay lại nghe tin mình không phải con trai của Tiêu Hà?

Gã còn chưa kịp hỏi rõ nguyên do liền nghe Đường Lan lạnh lùng quát lớn: "Hương Lan, gọi người đến vứt con tiện nhân và thằng tạp chủng này ra khỏi nhà họ Tiêu."

"Vâng."

Bạch Hương Lan gật đầu, ra lệnh cho người của nhà họ Tiêu đuổi Tống Diễm và Tiêu Thiên khỏi nhà.

Tiêu Y Nhân an ủi: "Bà nội, bà đừng nổi giận không tốt cho sức khoẻ."

"Không sao, bà nội không tức giận, là nhà họ Tiêu gia môn bất hạnh." Đường Lan nắm lấy tay Tiêu Y Nhân, lắc đầu thở dài và nói: " Y Nhân, về sau giao nhà họ Tiêu lại cho cháu."

"Bà nội, cháu sợ cháu làm không tốt." Tiêu Y Nhân nói khẽ.

Đường Lan vỗ mu bàn tay Tiêu Y Nhân và nói: "Bà nội tin tưởng cháu, từ nhỏ cháu đã thông minh, giao nhà họ Tiêu cho cháu không sai, hơn nữa cháu còn có Diệp Phong, cậu ấy là vị hôn phu của cháu, có cậu ấy thì từ hôm nay trở đi không ai dám hà hiếp nhà họ Tiêu."

"Đúng rồi, còn có anh Phong." Tiêu Y Nhân nghe vậy thì lập tức tự tin lên rất nhiều: "Bà nội, cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ giúp nhà họ Tiêu hưng thịnh lần nữa."

Một bên khác, Diệp Phong dẫn Tô Khuynh Thành, Lưu Võ và Xà Cảnh Niên rời khỏi nhà họ Tiêu.

Trên đường đi, Tô Khuynh Thành thở dài rồi lầm bầm nói: "Đặc sắc, thật là đặc sắc. Đến nhà họ Tiêu vốn chỉ muốn làm chứng, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy vở kịch luân lý này."


Cô thở dài: "Khó trách Tiêu Thiên kia trời sinh ngang bướng, thì ra căn bản không phải là con ruột của Tiêu Hà."

Sau đó cô lại hỏi: "Đúng rồi anh Phong, sao anh lại phát hiện chuyện này vậy?” "Cẩn thận quan sát, chuyện gì cũng phải động não."

"Thật sao? Sao em không nhìn ra."

Tô Khuynh Thành bĩu môi nói.

"Cho nên mới nói em không có đầu óc." Diệp Phong khẽ cười và nói.

"Ừm? Ai nói em không có đầu óc?" Tô Khuynh Thành hừ một tiếng: "Anh Phong giỏi lắm, nói móc em đần đúng không."

"Ha ha." Diệp Phong cười to: "Anh đang khen em đó."

Khi đi đến một góc hẻo lánh, Lưu Võ hỏi Diệp Phong nói: "Thiếu chủ, phải xử trí người này như thế nào?”

Diệp Phong thản nhiên nói: "Ném xuống sông cho cá ăn." "Vâng thiếu chủ." Lưu Võ gật đầu nhận lệnh.

Xà Cảnh Niên nghe vậy thì lập tức hoảng loạn: "Tôi đã nói hết rồi, sao anh còn muốn giết tôi?”


Ánh mắt Diệp Phong rất lạnh lẽo: "Rắn độc của mày suýt cắn chết người phụ nữ của tao, tao có thể tha cho mày sao?"

Mạn Đà La Tây Vực cực kỳ độc, tối hôm qua chỉ có Diệp Phong mới cứu được mạng Tô Khuynh Thành.

Nếu như hắn không có mặt hoặc là trễ thêm năm phút thì Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều phải chết.

Cho nên Xà Cảnh Niên đáng chết.

Lưu Võ không cho Xà Cảnh Niên thêm cơ hội giải thích nữa mà giáng một chưởng xuống lấy mạng Xà Cảnh Niên.

Sau khi trở lại Hồ Tâm Cư, Tô Khuynh Thành hỏi Diệp Phong: "Anh Phong, tiếp theo anh có tính toán gì không? Em cảm thấy chúng ta có thể sinh em bé."

"Phốc." Diệp Phong vừa uống một ngụm nước thì trực tiếp phun ra.

Hắn ho khan hai tiếng rồi sờ trán Tô Khuynh Thành và nói: "Tô Khuynh Thành, có phải em lại phát sốt không?”