Hai cô ấy vậy mà là song sinh, nhìn hai cô gái trước mặt giống nhau như đúc, trong đầu Diệp Phong tràn ngập dấu chấm hỏi!

Hơn nữa, người vừa từ trên lầu đi xuống còn gọi người đang đánh nhau với mình là Tiểu Tuyết, điều này khiến Diệp Phong càng thêm sững sờ!

Diệp Phong nhìn cô gái đang đánh nhau với mình hỏi: “Tình huống gì đây? Cô không phải Giang Ly à?”

Cô gái ngạo mạn nói: “Giang Ly là chị tôi, tôi là Giang Tuyết!”

“???”

Diệp Phong bỗng nhiên bối Ly, hại tôi lãng phí tình cảm.”

Sao cô không nói sớm cô không phải Giang Giang Tuyết hợp tình hợp lý nói: “Là anh thấy sắc nảy lòng tham, vừa đến đã nghĩ tôi là vị hôn thê của anh, anh còn có mặt mũi trách tôi hả?” “Tôi thấy sắc nảy lòng tham?”

Vẻ mặt Diệp Phong vô tội chỉ chỉ vào bản thân: “Lúc đó tôi đã xác nhận với cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô luôn nói mình là Giang Ly.”


Giang Tuyết nổi giận đùng đùng: “Tôi và chị tôi có gì khác nhau đâu, tôi nói tôi là chị tôi anh có ý kiến gì không?”

“Lửa giận lớn như vậy, cô ăn thuốc súng à?” Diệp Phong nhíu mày, cô em gái này bắt đầu ngang ngược vô lý rồi.

“Anh còn dám mắng tôi, hôm nay chắc là anh muốn ăn đòn rồi.” Dứt lời, Giang Tuyết thi triển chiêu thức lần nữa, đánh úp về phía Diệp Phong.

Quản gia bất đắc dĩ, đành phải quay đầu nhìn Giang Ly đang đứng trên cầu thang nói:

“Đại tiểu thư, cô tới đúng lúc lắm, cô mau ngăn Nhị tiểu thư lại đi, tôi hết cách

rồi: “Bác An, bác lui xuống trước đi.” Giang Ly nhíu mày, lại nói với Giang Tuyết: “Tiểu Tuyết, Diệp Phong là khách của nhà họ Giang chúng ta, em đừng làm xằng bậy-” “Chị, chị đừng quản em! Để em dạy dỗ hắn một trận rồi nói!”

Giang Tuyết căn bản không quan tâm, ai khuyên cũng không nghe.

Thấy vậy, Diệp Phong nắm lấy cánh tay Tô Khuynh Thành, bảo vệ cô ở phía sau, xắn tay áo lên nói với Giang Tuyết đang lao về phía mình:

“Được thôi, hôm nay tôi mà không đánh cô một trận thì cô không biết trời cao đất dày là gì.”

Lời vừa dứt, Diệp Phong nghiêng người tránh né công kích của Giang Tuyết, đồng thời nắm lấy cổ tay cô ta kéo về phía trước, chỉ bằng một chiêu đã chế ngự được Giang Tuyết.

Giang Tuyết bị Diệp Phong khóa chặt tay chân, mông dẩu ra ngoài, bị hắn bắt lại trong tư thế vô cùng xấu hổ.

Giang Tuyết sửng sốt, cô ta vừa mới thi triển một chiêu sắc bén có góc độ tấn công xảo quyệt, vậy mà người đàn ông này lại dễ dàng tránh đi, thậm chí cô ta


còn bị bắt ngược lại!

Dù gì thì cô ta cũng là võ giả có cấp bậc Khí Kình Tông Sư, sao ngay cả một kích cũng không chịu được chứ?

“Anh thả tôi ral” Cô ta không phục, cố gắng giấy giua, đáng tiếc hoàn toàn vô ích! “Thả cô ta? Tưởng bởi”

Diệp Phong khinh thường cười, vừa nói xong đã giơ tay tát một cái vào cái mông tròn trịa của Giang Tuyết!.

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||

Một tiếng giòn vang truyền khắp biệt thự, gò má Giang Tuyết lập tức đỏ bừng đến tận sau tail

Hắn hắn hắn... Người đàn ông này lại dám mông cô ta!

Một màn này khiến Giang An bên cạnh choáng váng, nhất thời không dám nhìn thẳng.

“Tiêu rồi, lần này cô gia gặp rắc rối lớn rồi, mông của Nhị tiểu thư không thể đánh được!”


Toàn bộ nhà họ Giang đều biết Nhị tiểu thư tính tình nóng nảy, một chút uất ức cũng không chịu được, đừng nói là nhà họ Giang, cả thành phố Đông Hải này có mấy người dám đắc tội Nhị tiểu thư chứ?

Mà hôm nay, Giang Tuyết lại bị Diệp Phong đánh mông.

Nhị tiểu thư chắc sẽ sớm phát điên thôi!

Quả nhiên, sau khi bị đánh, lửa giận trong lòng Giang Tuyết đã dâng lên đến cực điểm.

“Đồ khốn nhà anh, anh dám đánh mông tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!” Giang Tuyết vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, sau đó đột nhiên dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Phong, muốn đánh trả.

Nhưng vào lúc này, Giang Ly đã đi tới trước mặt Giang Tuyết, năm lấy cánh tay cô ta nói: "Tiểu Tuyết, bình tĩnh một lát."

“Chị, hắn đánh mông em!”