"Anh Phong!"

Hắn thực sự đã đến rồi!

Hắn mặc áo khoác đen, vẻ mặt lãnh đạm, thần thái lạnh lùng, toàn thân toát ra khí tức đáng sợ như thể một vị thần giáng thế, khiến Tô Khuynh Thành thất thần trong chốc lát.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Phong, đôi mắt vốn đầy sợ hãi của Tô Khuynh Thành bỗng sáng ngời, kích động đến mức rơi nước mắt.

"Tên khốn này từ đâu tới vậy? Sao mày dám chạm vào tao?!"

Vương Cường không vui, quay người lại lớn tiếng chửi rủa, đồng thời dùng sức để thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Phong.

Nhưng ngay sau đó, lại vang lên một tiếng "A" một tiếng, vẻ mặt Vương Cường co rút đau đớn, bả vai của hắn ta đã bị Diệp Phong nhéo gãy!

"Anh Cường, hắn chính là Diệp Phong!"

Lúc này, một tên thuộc hạ của Vương Cường nhận ra Diệp Phong, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

"Thì ra mày là Diệp Phong, hôm nay tao muốn xem xem bản lĩnh của mày lớn đến đâu!"

Ban ngày khi nhà họ Vương tổ chức đám cưới thì Vương Cường không có mặt nên hắn ta không biết Diệp Phong.

Khi nghe tin Vương Hổ, Vương Bưu và những võ giả khác của nhà họ Vương đều bị một mình Diệp Phong g.iết chết. Vương Cường tỏ ra khinh thường, nói to rằng sẽ đích thân giế.t chết Diệp Phong và tặng đầu hắn cho Vương Dương làm quà cưới!

"Xông lên cho tôi, g.iết chết hắn!"

Vương Cường xua tay, bảy tên côn đồ lao về phía Diệp Phong, chỉ có người biết Diệp Phong là co rúm lại vì đã anh ta đã bị sự đáng sợ của Diệp Phong làm cho kinh hãi!

Thấy bảy người đang lao về phía mình, Diệp Phong vẫn đứng yên ở chỗ đó, lười dịch chuyển. Hắn chỉ cử động mắt, một trận cuồng phong đáng sợ lấy hắn làm trung tâm tràn ra bốn phương tám hướng!


Bùm!

Trong không khí vang lên tiếng nổ, bảy tên côn đồ đều cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ khủng khiếp đè xuống, thân thể rung chuyển cực mạnh, khó có thể ổn định!

Phụt phụt phụt!

Cuối cùng, gan mật của bảy người bị tách ra, máu từ miệng phun ra, toàn bộ đều ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt mất đi khả năng chiến đấu!

Quá khủng khiếp!

Hai mắt Vương Cường lập tức mở to, hắn ta không thể tin được tất cả những điều này.

"Có chuyện gì vậy? Đứng lên hết cho tôi!" Vương Cường gầm lên, đáng tiếc không có ai đáp lại.

Trần Hà cũng sửng sốt, không hiểu vừa mới xảy ra chuyện gì.

Một giây sau, Diệp Phong quay đầu nhìn Vương Cường.

Vương Cường cảm giác như mình rơi vào một hang băng, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh như giảm xuống mười độ!

Hắn ta dùng sức nuốt khan, bình tĩnh nói: "Tao là An Kình hậu kỳ, một bước nữa sẽ đột phá đến đỉnh phong, tiểu tử thối, mày chán sống rồi sao!"

Vừa dứt lời, Vương Cường huy động toàn lực, đánh mạnh vào ngực Diệp Phong.

Tuy nhiên, Diệp Phong chỉ duỗi lòng bàn tay phải ra nhẹ nhàng vỗ một cái, trong nháy mắt, toàn thân Vương Cường rung chuyển dữ dội như bị xe tải đâm, miệng phun ra máu, bay đi mấy mét, chết ngay tại chỗ!

"Anh Phong!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Tô Khuynh Thành tràn đầy sự phấn khích, giống như một con thỏ trắng mềm mại không xương chạy đến rúc vào trong lòng Diệp Phong.

"Em còn tưởng anh sẽ không tới."

Tô Khuynh Thành nép vào trong lòng Diệp Phong, dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi hé ra, nhìn rất quyến rũ.

"Em thấy tôi giống loại người nói mà không giữ lời sao?"

Diệp Phong xoa xoa tóc Tô Khuynh Thành, nhẹ nhàng mỉm cười.

Hắn nghiêng đầu nhìn Trần Hà, câu này là để trả lời Tô Khuynh Thành lời nói nhưng thực tế là nói để bà ta nghe.

Tất cả đều vô ích, Diệp Phong đã chữa khỏi bệnh cho Tô Kiến Nghiệp, Trần Hà không thể ép Tô Khuynh Thành kết hôn nữa, nhưng bà ta đã nuốt lời, không tuân thủ lời hứa.

Trần Hà cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Phong, lập tức cảm thấy xấu bổ, không còn mặt mũi nào nữa.

"Được rồi, không sao rồi, tôi về trước đây." An ủi Tô Khuynh Thành xong, Diệp Phong chuẩn bị rời đi.

"Anh Phong..."

Tô Khuynh Thành ôm lấy eo Diệp Phong, không nỡ buông ra.

Diệp Phong cúi đầu nhìn cô trong lồng ngực, hỏi: "Sao vậy?"


"Em sẽ đi cùng anh."

Mặt Tô Khuynh Thành đỏ lên, giọng điệu kiên định, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phong nói.

Khi ở bên Diệp Phong, trong lòng cảm thấy thật an toàn!

"Được thôi."

Diệp Phong gật đầu, dù sao hắn cũng chỉ có một mình, đi đâu cũng được, dẫn ai về nhà cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều Trần Hà...

Quả nhiên, vừa nghe được Tô Khuynh Thành nói vậy, bà ta liền vội vàng tiến tới ngăn cản:

"Khuynh Thành, con đi đâu vậy? Con không thể đi cùng cậu ta."

"Con muốn đi đâu thì đi đó, mẹ không cần quan tâm!"

Những gì Trần Hà làm khiến Tô Khuynh Thành cảm thấy ớn lạnh, cô nhìn bà ta tức giận nói: "Mẹ, mẹ khiến con quá thất vọng!"

"Anh Phong, chúng ta đi thôi."

Nói rồi, Tô Khuynh Thành kéo Diệp Phong lên xe, khởi động xe rồi nhanh chóng lao vút đi.

Trần Hà đuổi theo cô, nhưng đã chậm nửa nhịp, lúc này Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đã biến mất không dấu vết.

...

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Diệp Phong cũng không quay lại Hồ Tâm Cư mà Tô Khuynh Thành chở hắn đến một khu dân cư cách Hồ Tâm Cư không xa.

Khu này này có tỷ lệ phủ xanh cao, chủ yếu là các tòa nhà cao tầng, không phải là xa hoa nhất nhưng là một trong những khu cao cấp tốt nhất ở Giang Thành.

Sau khi xuống xe, Diệp Phong hỏi Tô Khuynh Thành: “Sao lại đưa tôi đến đây?”

Tô Khuynh Thành cười thần bí nói: “Cứ đi theo em rồi sẽ biết.”

Diệp Phong theo Tô Khuynh Thành lên tầng ba, sau đó mới hiểu ra cô đã bí mật mua nhà ở đây mà ngay cả bố mẹ cô cũng không hề hay biết.


Ngôi nhà có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, rộng khoảng hơn 160 mét vuông, rất rộng rãi, cách trang trí và sắp xếp đồ đạc cũng rất ấm áp.

"Anh Phong, anh thấy thế nào rồi, anh có thích ở đây không?" Tô Khuynh Thành cười hỏi hắn.

"Được, đẹp và ấm áp."

Diệp Phong nhìn xung quanh rồi ngồi xuống ghế sofa cảm nhận, ghế cũng rất mềm mại, dễ chịu.

Sau đó hắn nhìn Tô Khuynh Thành cười nói: "Nửa đêm đưa tôi tới nhà em, một nam một nữ ở chung một phòng, em không sợ anh ăn thịt em sao?"

Tô Khuynh Thành nghe vậy đỏ mặt, sau đó trợn mắt, giả bộ xấu hổ nói: "Có gì mà phải sợ? Cũng đâu phải chưa từng."

Diệp Phong nghe vậy không khỏi bật cười: "Em đang nói linh tinh gì vậy?"

Sắc mặt Tô Khuynh Thành ngày càng hồng hơn, cô cởi giày cao gót, mang tất đen, chân trần đi về phía Diệp Phong đang ngồi trên ghế sofa.

Diệp Phong giật mình, còn chưa kịp nói gì Tô Khuynh Thành đã ôm lấy cổ hắn rồi nói:

"Anh Phong..."

"Hả?" Diệp Phong khó hiểu.

Trong mặt Tô Khuynh Thành đầy vẻ cám dỗ, toàn thân phát ra một mùi thơm nhàn nhạt, khiến cả người càng thêm quyến rũ, khóe miệng hiện lên một đường cong mê người, cô nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy... anh có muốn ăn thêm một lần nữa không?" Diệp Phong sửng sốt, không cần suy nghĩ liền nói thẳng:

“Còn phải hỏi à?”

"Tất nhiên là muốn!"