"Xông lên cho tôi, dạy cho hắn một trận, đánh chết thì tôi chịu trách nhiệm."

Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Uy vung tay lên bảo hai tên tay chân nhà họ Ngụy xông về hướng Giang Ly và Diệp Phong.

"Các người dám." Giang Ly khẽ kêu lên. Hai tên tay chân nhe răng cười: "Hắc hắc, có gì không dám?"

Một người trong đó liếm khóe miệng khô nứt mà nói: "Đại tiểu thư nhà họ Giang, về sau khi nhà họ Giang biến mất, không bằng tôi thu nhận cô nhé?"

"Mày nhận đại tiểu thư, vậy nhị tiểu thư là của tao." "Ha ha ha."

Hai người không ngừng cười ha hả, ánh mắt dâm tà không chút kiêng ky đảo qua dáng người uyển chuyển của Giang Ly như đang nhìn con mồi.

Ngụy Oánh đứng bên cạnh nghe thế thì cũng cực kỳ vui vẻ, cô ta đưa hai tay ôm ngực rồi cười to nói: "Còn bạn học cũ của tôi nữa, hoa khôi họ Tô, đến lúc đó cũng tặng cho các người chơi cho đã, ha ha ha."

"Đa tạ đại tiểu thư." Người nhà họ Ngụy lại cười vang.


Giang Ly cực kỳ tức giận, nhưng lúc này một bàn tay lại khoác lên eo cô ấy rồi kéo cô vào lòng mình.

Diệp Phong cười lạnh và nói: "Giao chỗ này cho tôi." Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong bước ra một bước.

Giang Ly giật mình, thật muốn lau mồ hôi thay Diệp Phong nói: "Diệp Phong, cẩn thận."

"Thằng ranh ranh, trên người không có chút khí tức võ giả nào mà cũng dám mạnh miệng trước mặt tụi tao, tao thấy mày chết đến nơi rồi."

Người xông lên đầu tiên khinh thường nhìn về phía Diệp Phong, gã đã đến cảnh giới Hóa Kình trung kỳ, không cảm nhận được dao động khí tức nào từ trên

người Diệp Phong nên kết luận hắn là người bình thường chính cống.

Nhưng tiếng nói của gã còn chưa dứt thì Diệp Phong đã xuất hiện trước mặt như một bóng ma.

Bành!

Diệp Phong đấm ra một quyền, tên tay chân nhà họ Ngụy kia lập tức phun ra một ngụm máu rồi mềm oặt ngã xuống đất không còn thở nữa.

"Mày!?" Tên tay chân còn lại kinh ngạc: "Sao có thể?"

Đồng bọn của gã đã đến cảnh giới Hóa Kình trung kỳ nên thực lực đã khá mạnh, sao lại bị người ta đấm một phát chết tươi như thế?!

Hơn nữa trên người Diệp Phong lại không có chút dao động khí tức của võ giả nào cả.

Gã không dám ngây người nữa mà căm tức nhìn Diệp Phong rồi vung quyền nên vào đầu hắn.


Bành!

Diệp Phong tung chưởng, nhẹ nhàng đón lấy quả đấm của đối phương rồi răng rắc vặn một cái.

"A." Ngay lập tức, tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt truyền ra, người kia hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị Diệp Phong vặn thành bánh quai chèo.

"Tao giết mày." Khuôn mặt gã vặn vẹo, đau đến liên tục hít hà, mí mắt như muốn rách ra, gã dữ tợn trừng Diệp Phong muốn đánh trả.

Còn chưa ra tay thì cuống họng gã đã bị bàn tay của Diệp Phong khóa lại.

"Chỉ dựa vào mày cũng xứng giết tao?" Diệp Phong híp mắt, tiếng nói vừa dứt thì chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, xương cổ người này đã vỡ vụn rồi đứt hơi tại chỗ.

Không đến năm giây ngắn ngủi mà hai tên tay chân nhà họ Ngụy đã chết, người nhà họ Ngụy đều ngơ ra kinh ngạc trừng Diệp Phong.

Giang Ly nhìn bóng lưng cao lớn của Diệp Phong, trong mắt tràn ngập tia sáng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.

Chẳng biết tại sao Diệp Phong lại mang đến cho cô ấy cảm giác an toàn mãnh liệt, nhưng Giang Ly cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, bởi vì nhà họ Nguy còn có hai võ giả càng mạnh là Triệu Hoành và Nghiêm Uy ở đây.


Cô ấy vẫn hơi sợ hãi, lúc này đột nhiên có một bàn tay tinh tế trơn mềm nắm lấy tay Giang Ly rồi nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: "Đừng lo, anh Phong siêu lợi hại."

Giang Ly quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Tô Khuynh Thành - Một vị hôn thê khác của Diệp Phong.

"Ừm..." Giang Ly gật đầu, nhỏ giọng ưm một tiếng.

Triệu Hoành và Nghiêm Uy mắt nhìn hai thi thể trên mặt đất rồi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong, trong mắt lóe lên tia rét lạnh.

"Thằng ranh ranh đáng chết, mày cũng là võ giả?" Triệu Hoành lạnh giọng hỏi.

"Võ giả?" Diệp Phong cười nhạt một tiếng và nói: "Hình như tôi không nói tôi không phải võ giả?"

"Đáng chết, mày là võ giả thì vì sao không có dao động khí tức."

Diệp Phong cười nhạo nói: "Vì sao võ giả nhất định phải có dao động khí tức? Tôi không có thì không xứng làm võ giả sao?"