Sau khi giết người xong, Diệp Phong vứt thi thể trên mặt đất giống như vứt rác.

Hắn liếc nhìn mười mấy thi thể trên mặt đất, có chút hối hận vừa rồi không nên giết hết bọn họ.

Miệng của người đàn ông đeo kính râm kia rất cứng, nếu hỏi đám thuộc hạ của hắn ta, có khi có thể hỏi ra vài chuyện.

Bên kia, Tô Khuynh Thành dừng xe ở làn đường khẩn cấp, thấy Diệp Phong xử lý xong đám người lại chạy về.

Lúc này Diệp Phong đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận kiểm tra thi thể cyar người đàn ông đeo kính.

Tô Khuynh Thành liếc nhìn Diệp Phong, trong lòng rất vui sướng hài lòng.

Anh Phong quá mạnh, mưa bom bão đạn cũng không làm gì được hắn, thiên hạ vô địch.

Có một người chồng mạnh như vậy, cảm giác an toàn quá nhiều. Tô Khuynh Thành lên tiếng: “Anh Phong, đám sát thủ này là ai?”

“Không rõ lắm.” Diệp Phong vừa kiểm tra thi thể vừa lức đầu: “Có khả năng bọn họ không phải sát thủ.”

“Hả?” “Không phải sát thủ, là sao?” Tô Khuynh Thành hơi giật mình.

Diệp Phong cầm khẩu súng bên cạnh thi thể lên, nói: “Sát thủ bình thường không làm ra được thứ này.”


“Khẩu súng này...” Tô Khuynh Thành khó hiểu. “Chỉ có quân chính quy mới có.” Diệp Phong nói.

Tô Khuynh Thành nói: “Anh đang nghỉ ngờ bọn họ là người chiến bộ phía Đông?”

Diệp Phong lắc đầu: “Còn chưa thể kết luận.” Dù sao hắn cũng không có chứng cứ cụ thể.

Nhưng hiện tại khả nghỉ nhất là chiến bộ phía Đông, nhóm người này cũng đến từ Đông Hải, tổng bộ của chiến bộ phía Đông cũng ở Đông Hải.

Hơn nữa Tứ sư tỷ cũng nhắc nhở làm Diệp Phong rất khó không nghi ngờ thủ lĩnh Tân Võ.

Nhưng cũng chỉ là nghỉ ngờ. “Đây là gì?”

Đột nhiên Tô Khuynh Thành liếc nhìn cánh tay trái của người đàn ông đeo kính râm.

Trên tay áo bị rách của người đàn ông đeo kính râm lộ ra một góc của ấn ký màu đen.

“Sao vậy?” Diệp Phong hỏi.

“Hình như là hình xăm.”


“Hình xăm?”

Nghe vậy Diệp Phong híp mắt, sau đó hắn xé rách quần áo của thi thể.

Hình xăm Bạch Hổ trên cánh tay trái của thi thể hiện ra trước mắt hai người, đồng tử của Tô Khuynh Thành co rụt lại.

Bạch Hổ này hung thần ác sát, sinh động như thật, giống như còn sống. “Đây là... Bạch Hổ?”

“Ừ” Diệp Phong cười nói: “Cái này dễ làm.”

“Có cầm điện thoại không?” Diệp Phong hỏi.

“Có.”

Diệp Phong nói: “Chụp lại hình xăm này, trở về từ từ điều tra.”

“Vâng.”

Tô Khuynh Thành làm theo, cầm điện thoại chụp lại hình xăm trên thi thể. “Anh Phong, xong rồi.”

Diệp Phong gật đầu: “Không có việc gì, chúng ta đi về trước.”

Tô Khuynh Thành hỏi: “Trở về Giang Thành sao?”

“Tất nhiên, không trở về Giang Thành chả nhẽ về Đông Hải?” Diệp Phong bĩu môi.

Tô Khuynh Thành ôm cánh tay của Diệp Phong nhõng nhẽo: “Anh Phong, nếu không chúng ta lại đi chơi thêm hai ngày được không, không cần trở về Giang Thành sớm như vậy được không?”