Lúc này anh cả của Lý Chiến là Lý Chính hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng nói: "Cha, cha quan tâm Diệp Phong nào làm gì? Dám đánh em ba bị thương như vậy thì hắn nhất định phải chết."

Lý Chính đang nổi nóng, nói xong thì muốn lập tức đi tìm Diệp Phong báo thù.

Ngay lúc này, Lý Nghênh Khánh bỗng ngăn cản hắn ta lại và nói: "Con trở lại cho cha."

"Cha?"

Lý Chính hoang mang, ngày thường cha thương yêu nhất là em ba Lý Chiến, hôm nay sao cha lại ngăn cản hắn ta giành lại công bằng cho em ba chứ, điều này làm hắn ta rất khó hiểu.

"Chiến Nhi, cha hỏi con Diệp Phong kia là người phương nào? Chẳng lẽ con không nói mình là người của Lý gia sao?"

"Cha, con có báo. Nhưng hắn căn bản không coi Lý gia chúng ta ra gì cả." Lý Chiến kêu khóc nói: "Đúng rồi cha, Diệp Phong kia là vị hôn phu của Tiêu Y Nhân Tiêu gia, chỗ dựa của hắn là Tiêu gia."

Nghe thế, trưởng tử Lý Chính hừ lạnh một tiếng: "Anh tưởng là ai, thì ra là dựa hơi Tiêu gia đã sớm nghèo túng. Em ba yên tâm, anh cả nhất định sẽ báo thù này giúp em."

Mà Lý Nghênh Khánh lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, cả người run lên.


"Đừng đi, không thể đi." Lý Nghênh Khánh giận dữ hét lên.

"Cha? Rốt cuộc là làm sao vậy? Bộ cha sợ Tiêu gia hay sao?" Lý Chính nhíu mày hỏi.

Chát!

Lý Nghênh Khánh tát thẳng một cái vào mặt Lý Chính.

"Diệp Phong! Là Diệp Phong! Con quên cái tên này rồi sao." Lý Nghênh Khánh lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết.

"Diệp Phong?" Lý Chính nhíu mày, dường như đang cố nhớ lại cái gì.

Sau một lát, Lý Chính đột nhiên mở miệng: "Cha, chẳng lẽ Diệp Phong này là Diệp Phong đã diệt Vương gia và Kim Lăng Vương!?"

Lý Nghênh Khánh gật đầu: "Chiến Nhi cũng nói hắn là vị hôn phu của Tiêu Y Nhân, vậy còn giả được sao?!"

Lúc trước Vương gia bị diệt, Lý Nghênh Khánh đã phái người đi tìm hiểu.

Đợi đến khi Kim Lăng Vương Giang Nam bị diệt thì thanh danh của Diệp Phong đã như sấm bên tai.

Chỉ là một người trẻ tuổi mà diệt Vương gia trong năm gia tộc lớn của Giang Thành trước rồi diệt Long Hổ Bang và Tổng đốc Giang Nam Kim Lăng Vương.

Không nghi ngờ gì nữa, đó không phải là người mà Lý gia bọn họ có thể trêu chọc.

Vừa nghe thấy lời ấy, Lý Chính lập tức hoảng sợ, hai chân mềm nhũn suýt ngã bệt xuống đất: "Cha, cha nghĩ Diệp Phong kia có thuận đường tiêu diệt Lý gia chúng ta luôn không?"

"Khó mà nói." Vẻ mặt Lý Nghênh Khánh căng thẳng, khẩn trương nói.

"Cha, hai người đang nói gì vậy?" Lúc này, Lý Chiến ngây ngốc mở miệng: "Cha, cha nhất định phải báo thù cho con. Con không làm đàn ông được nữa rồi."


"Im ngay." Lý Nghênh Khánh quát lạnh một tiếng: "Con có biết mình đắc tội nhân vật thế nào không."

"Cha?" Lý Chiến không ngừng rơi lệ.

Lý Nghênh Khánh cả giận nói: "Kim Lăng Vương còn bị hắn tiêu diệt. Huống chi là Lý gia chúng ta."

"Ngày thường cha dặn dò con bao nhiêu lần, làm gì ở bên ngoài cũng phải khiêm tốn, tuyệt đối không thể ngang ngược càn rỡ, nhưng con giỏi rồi, chuyện đến nước này con cũng đừng trách người khác, muốn trách thì trách con dây vào người không nên chọc đi."

Một câu của Lý Nghênh Khánh triệt để đánh Lý Chiến ngã xuống đáy cốc, mặt xám như tro.

Nói đến nước này, Lý Nghênh Khánh vẫn cảm thấy không ổn.

Ông nhìn Lý Chính đứng một bên rồi mở miệng nói: "Chính Nhi, con mau đi chuẩn bị quà cáp, sáng sớm ngày mai cha phải đích thân đến nhà xin lỗi."

"Vâng, cha, con đi chuẩn bị ngay." Lý Chính hấp tấp chạy đến đại sảnh.

Lý Nghênh Khánh đứng chắp tay, không ngừng lắc đầu thở dài.

Ông rất đau lòng đứa con trai Lý Chiến này, nhưng chỉ đau lòng thì có ích lợi gì?

Kiến càng lay cây, không biết lượng sức.


Diệp Phong là người mà Lý gia không cách nào lay động nổi.



Sáng hôm sau, sắc trời vừa tảng sáng.

Diệp Phong tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện Lương Yên như con thỏ trắng đang rúc vào trong ngực hắn.

Da thịt cô ta sáng trắng như tuyết, dáng người đầy đặn như một cô gái đi ra từ trong tranh, trông thật gợi cảm mê người.

Diệp Phong vừa thức dậy không lâu thì Lương Yên cũng chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Phong đã làm mặt Lương Yên đỏ bừng lên.

"Dậy rồi sao? Cảm thấy khá hơn chưa?" Diệp Phong cười cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm tinh tế của Lương Yên.

"Đỡ hơn nhiều rồi." Lương Yên khẽ gật đầu, lại đầy quyến rũ mà nói với Diệp Phong: "Diệp Phong, anh thật tuyệt."

"Tuyệt chỗ nào?" Diệp Phong cười xấu xa một tiếng mà hỏi.