Nghe vậy, Diệp Phong nheo mắt lại, ngoại trừ không có bằng chứng xác thực, tất cả dấu hiệu đều chỉ về phía chiến thần phía Đông, Tân Vũ Bá!

"Chết tiệt, lão già này, tôi còn chưa tìm ông ta gây sự mà ông ta đã gây rắc rối cho tôi trước."

Diệp Phong mắng một câu, tiếp tục nói với hai người họ: "Thanh Loan, Hồng Yên, tiếp tục điều tra, tập trung vào bằng chứng thông đồng giữa Tần Vũ Bá và người Đông Doanh, một khi có manh mối chắc chắn, tôi sẽ xử lý ông ta ngay lập tức."

"Dạ Thiếu chủ!" Thanh Loan và Hồng Yên gật đầu.

"Nhưng mà Thiếu chủ, dù sao Tân Vũ Bá cũng là chiến thần phía Đông, trực tiếp xử lý ông ta có ảnh hưởng xấu gì không? Có cần báo cáo với cấp trên không?"

"Báo cáo?"

Diệp Phong cười khinh thường: "Chiến thần phía Đông chẳng là gì cả, cứ giết trước rồi báo sau."

"Không."

Vừa nói xong, Diệp Phong lại lắc đầu: "Cũng không cần báo đâu." "Dạ Thiếu chủ, nô tỳ đã hiểu!"

Thanh Loan và Hồng Yên lại gật đầu.

Với bối cảnh của Thiếu chủ, đừng nói là chiến thần phía Đông, cho dù Quốc. chủ của Trung Quốc cũng phải nể mặt ba phần!

Ai có thể ngăn cản người mà Thiếu chủ muốn giết?


Mặc dù đều là chiến thân nhưng Tân Vũ Bá không biết thân phận thực sự của Diệp Phong.

Bởi vì Bắc Vực là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt nên kẻ thù bên ngoài lãnh thổ mạnh hơn rất nhiều so với ba lãnh thổ còn lại.

Mọi người đều biết răng Bắc Vực có tứ đại chiến thần, lần lượt phụ trách điện Thiên Xu, điện Thiên Tuyền, điện Thiên Cơ và điện Thiên Quyền.

Nhưng lại không biết rằng phía trên bốn vị chiến thần này, còn có một vị Bắc Vực Vương càng đáng sợ và cường đại hơn nhiều!

Và người này chính là Diệp Phong!

"Đúng rồi, hôm qua Tô Khuynh Thành có về không?" Diệp Phong nhìn hai người hỏi.

"Thiếu phu nhân có trở về một lần, lấy một ít đồ đạc, rồi lại nhanh chóng rời đi." Hồng Yên đáp.

"Ồ"

Diệp Phong gật đầu, đã một ngày không gặp, hắn có chút nhớ Tô Khuynh Thành.

"Chờ đã, cô vừa nói gì? Thiếu phu nhân?”

Diệp Phong nhếch miệng.

"Đúng vậy."


Hồng Yên gật đầu cười khúc khích.

"Ha ha ha."

Diệp Phong mỉm cười: "Gọi như vậy trước mặt tôi thì được, nhưng đừng gọi trước mặt cô ấy."

Nếu không chắc chắn cô nàng sẽ rất đắc ý. "Dạ Thiếu chủ, nô tỳ đã hiểu." Thanh Loan và Hồng Yên nhìn nhau mỉm cười.

Sau đó hai người nói: "Thiếu chủ mệt mỏi cả đêm, để nô tỳ xoa bóp cho. Thiếu chủ."

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Phong lập tức sáng lên.

Làm sao bọn họ biết hắn mệt mỏi cả đêm?

Nhưng mà đúng thật, tối hôm qua hắn chịu không ít giày vò từ Lương Yên!

Đối với sự chu đáo của hai nha hoàn này, Diệp Phong rất hài lòng.

"Vất vả rồi."

Diệp Phong gật đầu, sau đó nhắm mắt lại tận hưởng.

Thanh Loan và Hồng Yên mỉm cười gật đầu, dáng người của hai người uyển chuyển, làn da trắng như tuyết trong suốt như pha lê phát sáng, mỗi lần di

chuyển đều tràn đầy cám dỗ.

Ngọn lửa Kỳ Lân vừa mới tắt trong người Diệp Phong lại dâng lên trong lòng hắn.

Bọn họ đặt tay lên vai Diệp Phong, giúp hắn xoa bóp một cách nhẹ nhàng và tỉ mỉ, khiến Diệp Phong vô cùng thoải mái.

Nửa giờ sau, Diệp Phong đứng dậy từ trên ghế sofa, vươn vai.