Diệp Phong cười nói: “Tất nhiên muốn cô đeo giúp tôi.”

“Được.”

Trần Tỉnh nở nụ cười hài hước, đi đến trước mặt Diệp Phong, khóa chiếc vòng bạc lên trên tay Diệp Phong.

Dưới ánh mặt trời, chiếc vòng bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lại nhìn cô thanh tra xinh đẹp này, đột nhiên trong lòng Diệp Phong có một ý tưởng lớn mật.

Hắn cùng muốn dùng vòng bạc này còng tay cô lại. “Qủa nhiên là chị Tinh!” Lưu Hạo ngồi xổm trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, lập tức giơ ngón cái lên.

Trần Tinh trừng mắt liếc nhìn hắn ta, sau đó nhấc chân đá mạnh lên bụng Lưu Hạo.

Lưu Hạo bị đá kêu gào chửi tục, nghẹn đỏ mặt hỏi Trần Tinh: “Chị Tinh, chị đá em làm gì?”

Trần Tỉnh lạnh lùng nói: “Lưu Hạo, đừng tưởng tôi không biết cậu là thứ gì.”

Thì ra Lưu Hạo này là khách quen của sở tuần tra, hẳn bị Trần Tỉnh bắt vào ít nhất ba lần, bởi vậy hai người cũng không xa lạ.

Mặc dù Lưu Hạo là con nhà giàu, nhưng lại có sự sợ hãi bản năng với Trần Tinh, hơn nữa gia thế của Trần Tinh lại mạnh hơn hẳn ta, bởi vậy hắn ta không dám làm bậy trước mặt Trần Tinh.

Sau đó Trần Tinh nói với Diệp Phong: “Đi theo tôi.”.


||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Tôi có thể đi theo cô.” Lần này Diệp Phong không từ chối, hắn chỉ liếc nhìn Lưu Hạo, nói: “Vậy hắn ta thì sao?”

Trần Tinh nói: “Tất nhiên cũng đi về theo tôi.” Diệp Phong gật đầu: “Vậy thì được.”

“Nhưng ở trong mắt tôi, hành vi phạm tội của anh càng nghiêm trọng hơn, anh không chỉ tụ tập đánh nhau, còn dám đánh bộ tuần tra giữa ban ngày ban mặt.”

Trần Tỉnh cười nói: “Trở về cùng tôi, anh sẽ biết tay.”

Diệp Phong cười nói: “Được, tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của cô như thế nào.

Tô Khuynh Thành thấy Trần Tinh muốn bắt Diệp Phong đi, lo lắng nói: “Anh Phong..."

Diệp Phong: “Không sao, rất nhanh tôi sẽ trở về, ở nhà chờ tôi.” “Vâng.” Tô Khuynh Thành gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Một lúc sau, mấy chiếc xe của sở tuần tra đến dẫn Lưu Hạo và đám thuộc hạ của hắn ta đi.

Còn Diệp Phong được hưởng đãi ngộ đặc thù, ngồi trên xe máy của Trần Tinh. “Ngồi vững.”


Trần Tinh lạnh lùng nhắc nhở.

“Yên tâm."

Diệp Phong nói xong, chủ động nhích về phía trước, Triều Tinh nhích lại gần, vừa vặn dán lên lưng Trần Tinh.

Kỹ thuật điều khiển xe của Trần Tinh rất thành thạo, hơn 10 sau đã chạy đến sở tuần tra.

Cô nhốt Diệp Phong vào trong một nhà giam riêng, sau đó cởi áo khoác, đi đến trước mặt Diệp Phong.

Lần này Trần Tinh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, chân đi giày cao gót, nhìn rất có sức quyến rũ.

Nhà giam bị bịt kín, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có hai cánh cửa sắt. Diệp Phong quan sát xung quanh, đột nhiên cảm thấy lạnh căm căm.

Bởi vì phòng giam theo phong cách hiện đại hóa này bày biện đủ ghế, kìm kẹp, dây gai, roi...

“Anh tên là gì?” Trần Tinh đóng cửa sắt lại, cả phòng giam chỉ còn lại cô và Diệp Phong.

Diệp Phong bị khó trên ghế thẩm vấn, không trả lời, hỏi: “Tôi bảo này, không phải cô định dùng hình với tôi đó chứ?”

“Chuyện này thì phải xem biểu hiện của anh.”

Trần Tỉnh lạnh lùng nói: “Biểu hiện tốt, có lẽ chị gái này sẽ dịu dàng chút, đáng tiếc vừa rồi ở bên ngoài anh lại chọc tức chị đây.”

Nói xong Trần Tỉnh cầm một cái roi.

“Xem ra cô rất biết chơi.” Diệp Phong cười nói. “Đừng ngắt lời, tôi hỏi tên anh là gì?” Trần Tỉnh nói. “Diệp Phong!”