May mẫn hai người chỉ bị đánh bay ra ngoài, không bị thương.

Lúc nhìn về phía Diệp Phong, Diệp Phong đã đứng lên, hai tay năm chặt, mắt đỏ đậm.

Hắn nhìn về phía hai người, nhíu mày nói: “Thanh Loan, Hồng Yên, tôi bị sao vậy?”

Thanh Loan thấy Diệp Phong còn nhận ra bọn họ, chứng tỏ hẳn chưa hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.

“Tốt quá, thiếu chủ còn có ý thức!” “Hồng Yên, nhanh đỡ thiếu chủ về phòng!”

“Được!

Hồng Yên lên tiếng, sau đó hai người nhanh chóng bò dậy, đỡ Diệp Phong đi vào trong phòng ngủ.

Diệp Phong ngã xuống giường, nhắm chặt mắt, sắc mặt vẫn vô cùng thống khổ, da thịt đỏ bừng, giống như đang bốc cháy.

“Thiếu chủ!”

Hai người nôn nóng hô to nhưng không hề có tác dụng, không nhận được câu trả lời của Diệp Phong.

Hồng Yên nhíu mày: “Như vậy không được...”

Thanh Loan gật đầu, sốt ruột nói: “Còn tiếp tục như vậy thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm”

Một lúc sau, Thanh Loan n từng dạy chúng ta.”

“Được!


Hai người hợp lực thi triển Băng Phách Chân Quyết, cuối cùng cũng kéo Diệp Phong lại từ trong trạng thái säp tẩu hỏa nhập ma!

Không biết qua bao lâu, Diệp Phong dần dần tỉnh lại.

Hảẳn chỉ nhớ mình đang tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công trong viện, gấp gáp đột phá tam trọng lên tứ trọng.

Nhưng cả quá trình vô cùng đau khổ, những chuyện sau đó Diệp Phong hoàn toàn không biết.

Thanh Loan và Hồng Yên ngồi trên ghế, chống tay gật gù. Diệp Phong kinh sợ, chuyện gì xảy ra vậy?

Hồng Yên bừng tỉnh, nhìn về phía Diệp Phong: “Thiếu chủ, ngài tỉnh?”

Thanh Loan cũng đứng lên, nhìn về phía Diệp Phong.

Diệp Phong gật đầu: “Tôi bị sao vậy?”

Thanh Loan nó nữa tẩu hỏa nhập ma.”

hiếu chủ tu luyện quá chuyên chú, suýt

“Tẩu hỏa nhập ma?”

Diệp Phong kinh sợ, đột nhiên nhớ lại lời dặn của Nhị sư nương.

Bà ấy từng nói lúc hắn luyện công không được nóng vội, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.


Nghĩa là chính mình đánh mất lý trí bởi vì nguyên nhân này.

Nghĩ đến đây Diệp Phong hối hận. Đáng lẽ hắn phải nghe lời Nhị sư nương.

Hắn cẩn thận nhìn Thanh Loan và Hồng Yên, hỏi: “Hai người có bị thương không?”

Thanh Loan läc đầu: “Thiếu chủ yên tâm, bọn nô tỳ không bị thương.”

“Được, vậy là tốt rồi.”

Diệp Phong gật đầu, may mắn không làm bọn họ bị thương, nếu không hăn sẽ rất hối hận!

Hồng Yên nói: “Thiếu chủ, đêm còn dài, thiếu chủ ngủ tiếp đi”

“Được, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Diệp Phong gật đầu, đang định ngủ tiếp.

Nhưng hắn vừa nhắm mắt chưa được 1 giây, đột nhiên mở to mắt, bật dậy, sảc mặt ngưng trọng.

Hồng Yên vội vàng hỏi: “Sao vậy thiếu chủ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Suyt" Diệp Phong lắc đầu, ra hiệu im lặng. Thanh Loan và Hồng Yên khó hiểu.

Diệp Phong nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có động tĩnh, có người đến Hồ Tâm Cư”

Nghe vậy Thanh Loan và Hồng Yên cũng trở nên cảnh giác. Nửa đêm sẽ có ai đến Hồ Tâm Cư?

Nhưng hai người bọn họ lại không hề nghe thấy tiếng động gì.

“Thiếu chủ gây thù chuốc oán nhiều, nửa đêm đến, sợ rằng là sát thủ?”

Diệp Phong gật đầu, âm thanh của đối phương rất nhẹ, dùng khinh công, lén lút, hiển nhiên không muốn bại tung tích của mình.

Nhưng từ nhỏ thính lực của Diệp Phong khác hẳn với người thường, đồng thời lại tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, có thể nghe được âm thanh người thường không nghe thấy.

Hắn lập tức ngồi dậy, nói với Thanh Loan và Hồng Yên: “Hai người chờ ở đây, tôi đi ra ngoài xem”