Chiếc đèn ngủ trơ trọi bên cạnh giường.

Đầu của Châu Trì vẫn đang gục trên cổ Giang Tùy, cậu ta vừa rồi không thể chống đỡ được, gục đầu xuống, chạm môi vào má Giang Tùy, sau đó cứ thế nhắm mắt ngủ mất.

Cơ thể nhỏ bé của Giang Tùy không thể chống đỡ được thân hình một mét tám hai của cậu ta, phải dùng sức chín trâu hai hổ mới vác được cậu ta lên giường, sau đó giúp cậu ta cởi áo, đắp chăn mền cẩn thận.

Xong xuôi đâu đấy, Giang Tùy ngồi bệt trên sàn thở hồng hộc.

Người trên giường đã nhắm mắt lại, một lúc sau hơi thở bắt đầu đều dần.

Giang Tùy nghiêng đầu nhìn sang, một bên mặt của cậu ta bị phủ trong chăn, đôi môi mỏng khẽ mím, lông mày vẫn còn nhíu lại.

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, tựa như những ồn ào vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Giang Tùy quay lại, cúi đầu sờ vào má trái của cậu ta, lại ngẩn người trong giây lát, sau đó dứt khoát vỗ mông đứng dậy và xuống lầu.

Châu Trì mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cơn sốt đã hạ bớt, người đổ đầy mồ hôi. Cậu ta nằm trên giường nhắm mắt lại một lúc, sau đó đưa tay nhấc ly nước ở đầu giường lên uống. Nước lạnh đổ vào khiến cổ họng nhức lên, vô cùng đau đớn.

Đồng hồ treo tường ở đối diện đã chỉ 11:30.

Tấm rèm cửa ở trong phòng được kéo ra một nửa, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu tới bên mép giường.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Châu Trì lật chăn ra, bước xuống giường. Nổi bật lên dưới ánh nắng ấm áp trên sàn nhà là một chiếc kẹp tóc con gái màu đen, dài và mỏng, không có hoa văn gì, phong cách vô cùng đơn giản.

Cậu ta đưa tay lên day day trán, cầm lấy cái kẹp tóc sau đó lấy ly nước và thuốc cảm trên bàn thì thấy một mảnh giấy nhắn được đè ở bên dưới.

Châu Trì đứng tựa lưng vào cạnh bàn, từng ký ức về sự hỗn loạn tối qua dần dần trở nên rõ ràng trước mắt.

Cậu ta nhớ lại hình dáng nhỏ nhắn tối qua, đôi má mềm mại của cô cùng mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng.

Căn tin buổi trưa, người đến người đi tấp nập. Từng tốp học sinh đi theo nhóm, mỗi người ngồi một ghế.

Lâm Lâm cởi áo khoác của mình ra để sang ghế bên cạnh, sau đó quay sang nói với nữ sinh mới tới: "Thật ngại quá, chỗ này đã có người ngồi rồi."

Giang Tùy đi bên cạnh mua đồ uống nóng đã quay trở lại, Hứa Tiểu Âm mang theo ba tô cơm hướng cô hét lên: "Giang Tùy, nhanh nhanh qua đỡ giúp mình với, sắp giữ không nổi rồi."

"Cậu đừng có thả tay!" Giang Tùy vội vã chạy ra đón lấy.

Ba người cùng ngồi xuống vừa ăn vừa tám nhảm.

Ăn được một nửa, Trương Hoán Minh không biết từ đâu nhảy ra: "Chào các người đẹp!"

Ba cô gái bị chữ "người đẹp" làm cho hết hồn, Lâm Lâm trừng mắt nhìn cậu ta: "Thật lạ lùng, hôm nay tiểu thiếu gia lại ghé căn tin ăn cơm à?"

"Ai nói tôi đến để ăn cơm?" Trương Hoán Minh cười toe toét, cậu ta quay đầu sang bên cạnh hỏi: "Giang Tùy, huynh đệ của tôi phái tôi đến hỏi cậu, Châu Trì cậu ta thế nào rồi, di động của cậu ta đến giờ vẫn tắt máy, bọn tôi gọi qua cũng cả mấy chục cuộc rồi."

Giang Tùy lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc tôi đi cậu ta vẫn còn đang ngủ."

Lúc cô ra khỏi nhà, dì Đào cũng không có ở đó, nên cô cũng không thể nhờ dì Đào coi Châu Trì xem sao.

"Oh" Trương Hoán Minh khẽ ừ hữ, "Cậu ta chắc sẽ không một mình phát sốt sau đó ngất đi đấy chứ?"

Tay cầm đũa của Giang Tùy hơi khựng lại một chút, mấy hạt đậu phộng vừa mới gắp lên lại rơi trở lại trong tô.

Lâm Lâm quay sang mắng Trương Hoán Minh: "Cậu đừng có ở đó mà mồm miệng quạ đen nữa, cố ý dọa A Tùy à?"

"Không phải không phải!" Trương Hoán Minh hướng Giang Tùy nói: "Tôi cũng chỉ đoán mò thôi, được rồi, các cậu ăn tiếp đi, tôi đi trước đây."

Cậu ta vừa mới đi được một chút, thì lại một người nữa đi tới.

"Học tỷ, lại gặp chị rồi." Nữ sinh mặt áo khoác màu hồng chạy qua, ngồi xuống chỗ trống đối diện Giang Tùy, cẩn thận đặt một ly socola nóng đến trước mặt cô, "Cảm ơn chị lần trước đã giúp em đưa thư."

À.

Giang Tùy nhìn cô bé có khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, nhận ra: "Là em à."

"Đúng đúng đúng, là em, là em." Khuôn mặt tròn khẽ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nhìn qua vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Giang Tùy phát hiện ra cô bé này có vẻ xinh đẹp hơn trước đây, hình như đã trang điểm qua một chút, đôi mắt có vẻ to hơn, môi cũng được phủ một lớp son hồng nhẹ, thảo nào mới nhìn cô lại không nhận ra.

Thế nhưng ở trường học của bọn họ có luật cấm nữ sinh trang điểm, cô bé này thế nào mà có thể qua mắt giáo viên chủ nhiệm lớp nhỉ?

Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm bốn mắt nhìn, hào hứng giống như đang chuẩn bị được xem một vở kịch hay.

"Em có chuyện gì sao?" Giang Tùy đẩy trả lại ly socola trước mặt: "Chị đã mua đồ uống rồi."

"Không, học tỷ chị nhất định phải nhận lấy, đây là tấm lòng của em." Cô bé nói giương đôi mắt to tròn nói, "Em vô cùng thích chị, học tỷ, chị thật tốt, à đúng rồi, em nghe nói Châu Trì bị ốm rồi, có thật không vậy ạ?"

Giang Tùy kinh ngạc nhìn.

Cái này mà em cũng biết à? Em cài gián điệp ở lớp chị hay sao?

"Dạ em nghe người khác nói ạ." Vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Sao rồi ạ, anh ấy ốm có nghiêm trọng không ạ?"

"Vẫn ổn." Giang Tùy nói, "Chỉ là cảm lạnh bình thường thôi, hơi sốt một chút nữa."

"Vậy..." Em gái có vẻ hơi tuyệt vọng: "Vậy em có thể đi thăm anh ấy được không? Em mua một chút thức ăn và thuốc cảm cho anh ấy."

"........"

Giang Tùy có chút câm nín.

Đây gọi là đánh từng bước một? Gan dạ như vậy sao lần trước không tự mình đưa thư? Chị đây bước tới gần phòng của cậu ta là chân đã muốn nhũn cả ra rồi.

Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm hóng chuyện ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm thấy đầu óc của em gái này có chút.... Thật kỳ quặc.

Mặt tròn nhỏ nói: "Không phải anh ấy ở nhà chị sao? Tan học em đi cùng chị nha."

Giang Tùy tâm tình phức tạp: "Không tiện lắm em."

"Học tỷ, chị giúp em đi mà, em thật sự rất lo lắng."

"Em không cần lo lắng đâu." Giang Tùy thấp giọng, "Trong nhà có người chăm sóc cậu ấy, thức ăn và thuốc cảm cũng đều có đủ cả." Ngưng lại một chút, cô chuyển chủ đề, "Đúng rồi, lá thư lần trước cậu ấy có hồi âm cho em không?"

Mặt tròn nhỏ có vẻ ảm đạm.

"Vẫn chưa ạ."

Vẫn chưa, từ này ngụ ý chính là vẫn đang chờ đợi, chứ chưa bỏ cuộc.

Không chờ Giang Tùy nói, khuôn mặt cô bé đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ phấn chấn ban đầu: "Không sao, em sẽ tiếp tục cố gắng! Cảm ơn học tỷ, đợi anh ấy khỏi bệnh rồi em sẽ đến tìm anh ấy." Nói xong liền đứng dậy và chạy đi, vạt áo màu hồng nháy mắt đã biến mất.

Đây chỉ là một trong vô số "hoa đào" của Châu Trì.

Giang Tùy thu lại tầm mắt, nghe thấy Lâm Lâm nói: "Cô bé này thú vị đấy, tinh thần chiến đấu có vẻ cao."

Giang Tùy gật gật đầu: "Ờ ha."

Không chỉ tràn đầy sức sống, mà còn rất xinh đẹp.

Ăn xong bữa trưa quay lại lớp học, Giang Tùy móc di động từ trong cặp sách ra, sau đó đi xuống lầu.

Giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh đầu, sân bóng rổ vẫn còn rất nhiều người, nam sinh thì đánh bóng, nữ sinh thì đứng xem.

Giang Tùy men theo con đường bê tông và dừng lại dưới gốc cây đại thụ bên ngoài thư viện. Cô nhấn số của Châu Trì, quả nhiên đúng như Trương Hoán Minh nói, tắt máy rồi.

Dì Đào giờ này chắc hẳn đang ở nhà.

Giang Tùy bèn nhấn số máy phòng khách tầng dưới.

Hai ba hồi chuông đổ, cuối cùng cũng có người nhấc máy, Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm, nói với đầu dây bên kia: "Dì Đào dì Đào, dì mau chóng lên lầu xem Châu Trì xem, cậu ấy bị ốm rồi, không biết có phải bị ngất đi rồi không!"

Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.

"Alo?" Giang Tùy lại gọi: "Dì Đào?"

Vẫn không một tiếng động.

"Xảy ra chuyện gì không biết?" Giang Tùy tự mình lẩm bẩm.

Cuối cùng bên kia đã có một chút động tĩnh.

"Ai ngất?" Một câu hỏi ngược lại, giọng nói trầm thấp, ẩn chứa sự mệt mỏi rõ ràng.

"........"

Nửa ngày không thấy nói gì, Châu Trì cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Người đâu?"

Ba bốn giây trôi qua.

"Sao lại là cậu?" Giang Tùy thấp giọng nói, thanh âm so với ban đầu nhỏ đi vài phần. "Cậu tỉnh rồi?"

"Nói nhảm."

"........"

Giang Tùy đưa di động ra nhìn, cảm giác có thể nhìn ra được bộ dạng mỉa mai của cậu ta ở bên kia.

Cô hỏi: "Cậu uống thuốc chưa?"

"Uống rồi."

"Tôi giúp cậu xin phép nghỉ rồi."

Cậu ta ừ một cái.

Giang Tùy ngưng lại một chút, quay lại hai bước, trông thấy trên cây lá đã rụng gần hết rồi, trần trụi, khẳng khiu, nhìn có chút xấu xí.

"Vậy tôi cúp máy đây, tới giờ nghỉ trưa rồi." Cô nói.

Cậu ta không trả lời.

Khi Giang Tùy chuẩn bị cúp máy, đột nhiên nghe thấy cậu ta gọi tên mình: "Giang Tùy."

"Hả?"

"Tôi muốn ăn sủi cảo." Giọng nói cậu ta rất thấp, lại khàn khàn, "Số nhà 78 đường Hữu Nghị."

Hả???

Giang Tùy có chút...lơ mơ chẳng hiểu gì, trả lời: "Ồ." Ngừng lại, "Vậy... tan học tôi đi mua."

Đầu dây bên kia nhàn nhạt ừ một tiếng.

Điện thoại hãy còn ở bên tai Giang Tùy, tiếng chuông vào học vang lên, đợi tiếng chuông ngừng hẳn lại, trong điện thoại chỉ còn lại những tiếng tút tút vọng lại.

Cậu ta đã cúp máy rồi.

Tan học.

Giang Tùy thu dọn cặp sách sau đó đi thẳng ra cổng trường bắt một xe buýt khác, ngồi xe số 305 đến thẳng đường Hữu Nghị, sau đó đi bộ khoảng 7 8 phút thì nhìn thấy tiệm sủi cảo mà Châu Trì muốn ăn.

Là một cửa hàng không quá lớn, bên trong bày biện đều rất mới mẻ và sạch sẽ, tất nhiên, giá cả thì đắt hơn những hàng sủi cảo thông thường.

Giang Tùy mua hai hộp sủi cảo, có một vài vị khác nhau, bà chủ gói lại cho cô một ít dấm và dầu ớt bỏ riêng biệt.

Giang Tùy xách túi bánh trên tay, lại sợ sủi cảo nguội mất, vẫy một chiếc taxi, chỉ hai mươi phút sau liền về đến đầu hẻm.

Cô ngồi trước cửa thay giày, dì Đào đang làm bữa tối ở phòng bếp, nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền ngó đầu ra, Giang Tùy đã bước lên lầu.

Cô đứng bên ngoài căn gác xép, gõ gõ hai lần thì cửa liền mở.

Châu Trì dường như lại vừa mới ngủ dậy. Trong phòng tối thui không một chút ánh sáng, đầu tóc cậu ta lộn xộn bù xù, một bên quần xắn lên tới qua bắp chân.

Cậu ta đứng ở bên cạnh, Giang Tùy cởi dép ở bên ngoài, sau đó bước vào nhìn cậu ta.

"Để trên bàn đi."

Cậu ta vừa nói vừa lấy tai cào cào lại tóc, sau đó với tay bật đèn.

Giang tùy đặt túi bánh lên mặt bàn, sau đó nhìn đến túi thuốc để mở ở bên cạnh.

Cô quay đầu lại, phát hiện Châu Trì đứng cách đó vài bước, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn cô, không biết đang nghĩ cái gì.

Không biết sao Giang Tùy đột nhiên nghĩ lại dáng vẻ say rượu của cậu ta tối ngày hôm qua, cô ngại ngùng liếm liếm môi, cúi đầu giả bộ bỏ gia vị vào sủi cảo.

Người đứng phía sau đột nhiên tiến lên hai bước, thấp giọng nói: "Cái này của cậu đúng không?"

Trong tay cậu ta là chiếc kẹp tóc màu đen.

Hết chương 9.