Dịch: Phong Thanh

Bùi Khiêm ngạc nhiên một hồi: “Quả nhiên trợ lý Tân chu đáo, vậy mà tôi lại quên chuyện này!”

Dựa theo lẽ thường, ngành nghề về trò chơi cực kỳ không coi trọng cách ăn mặc.

Rất nhiều ngành nghề truyền thống, ngành nghề về tài chính, làm đàm phán thương mại đều rất coi trọng trang phục.

Từ quần áo khoác lên, loại đồng hồ đeo tay, ngay cả xe hơi, đều có yêu cầu.

Bọn họ tiêu mấy vạn tệ may riêng một bộ âu phục, đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Ăn mặc không phù hợp sẽ khiến đối phương có ấn tượng xấu trong lần gặp mặt đầu tiên, như vậy sao có thể đàm phán thành công.

Tương tự, rất nhiều ngành nghề truyền thống khi tuyển dụng hay tìm việc làm, trang phục mặc lên người cũng là nghi lễ cơ bản nhất.

Thế nhưng các ngành nghề internet, đặc biệt là ngành trò chơi lại không giống như vậy.

Rất nhiều ông chủ lớn của các công ty game, bình thường cũng mặc quần short áo thun đến công ty làm việc.

Đừng nói đến những lập trình viên khi phỏng vấn, đều là mặc áo sơ mi tiêu chuẩn, quần jean, mang dép lê, đeo balo.

Bởi vì đặc thù của ngành nghề nên lúc phỏng vấn chỉ xem trọng kỹ năng chuyên nghiệp thực tế chứ không chú trọng ăn mặc.

Bầu không khí ở tất cả các công ty đều như vậy, vì vậy phần lớn người phỏng vấn cũng không cố ý ăn mặc đàng hoàng, đeo caravat, thế thì lại trông quá khác biệt, hoàn toàn không phù hợp.

Vì thế, Bùi Khiêm quên mất điều này.

Nhưng khi được trợ lý Tân nhắc nhở, Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản thân cần một bộ trang phục.

Đầu tiên, thứ này có thể tính vào chi phí công ty, tiền có thể tiêu!

Thêm nữa, cũng vì lợi ích sau này, làm việc càng tốt hơn.

Hiện nay Bùi Khiêm vẫn đang là sinh viên, mới vừa qua tuổi mười tám mấy tháng, dù cho trong đầu lưu giữ ký ức mười năm sau cũng rất khó có loại khí chất thành thục trầm ổn, trải qua sương gió.

Lứa tuổi này là một hạn chế, một cọng cỏ non dù ăn mặc như thế nào cũng không phô diễn ra được cảm giác thành đạt được.

Thế nên, trang phục lại cực kỳ quan trọng.

Giống như trong mấy cơ quan nhà nước, lãnh đạo lớn tuổi có thể ăn mặc giản dị gần gũi, nhưng lãnh đạo trẻ tuổi nhất định phải coi trọng mặt mũi.

Tại sao?

Bởi vì lãnh đạo trẻ tuổi không đĩnh đạc, rất dễ mất uy thế, không cách nào ra lệnh, điều người.

Nhân viên không coi trọng lời nói của sếp, làm sao còn triển khai công việc đây.

Bùi Khiêm vốn trẻ tuổi, là một sinh viên đại học, mà những người tham dự phỏng vấn hầu hết đều đã là những kẻ già đời công tác hai, ba năm, lớn hơn hắn đến sáu, bảy tuổi.

Nếu Bùi Khiêm cả ngày đều mặc quần đùi áo thun mười mấy tệ, những người này sẽ còn nghe lời hắn sai bảo sao?

Bùi Khiêm quả thật muốn phá trò chơi, nhưng “nện” như thế nào, cụ thể ra sao, đều có yêu cầu!

Trò chơi ít nhất phải qua thẩm tra, thành công lên cửa hàng, nếu không sẽ bị hệ thống phán định làm trái với quy tắc.

Muốn đạt được mục tiêu này, Bùi Khiêm vẫn phải quản lý bọn họ, khiến bọn họ nghe lời.

Điều này cũng có nghĩa, Bùi Khiêm cần phải xây dựng một hình tượng cho bản thân.

Dù cho không xây dựng được hình tượng một nhà thiết kế thiên tài trẻ tuổi, ít nhất cũng phải dựng thành hình tượng phú nhị đại, con ông cháu cha.

Vậy nên, một bộ trang phục đắt tiền khoác lên người rất quan trọng.

Dù sao theo lẽ thường, phú nhị đại không thể mỗi ngày đều mặc quần đùi áo thun mười mấy tệ được.

Rất ít phú nhị đại sẽ mặc như vậy nhưng điều này rất hiếm.

Tân Hải Lộ mỉm cười nói: “Nếu ngài cảm thấy cần, tôi có thể dẫn ngài đi trung tâm thương mại chọn một bộ trang phục.”

Bùi Khiêm cầu còn không được.





Chiếc Cayenne dừng lại ở hầm đậu xe dưới đất của trung tâm thương mại lớn nhất Kinh Châu.

Bùi Khiêm đẩy cửa xuống xe.

“Mời đến bên này.”

Trợ lý Tân chỉ đường, khiến Bùi Khiêm hưởng thụ đãi ngộ của cái chức tổng giám đốc.

Đây là trung tâm thương mại to lớn nhất, sang trọng nhất Kinh Châu, Bùi Khiêm chưa từng tới.

Có điều hắn cũng không để ý chuyện này, ngược lại đến đây chỉ vì mua trang phục, trợ lý Tân mua đồ nào hắn sẽ mặc đồ đó.

Nam giới và phụ nữ đi mua sắm rất khác biệt.

Phụ nữ đi shopping là đi dạo thật sự, từ tầng một đến tầng cao nhất, tất cả cửa hàng đều đi, thấy cái gì cũng cảm thấy hứng thú, bọn họ hưởng thụ quá trình “đi dạo”.

Mà nam giới đi shopping chính là đi thẳng đến thứ họ muốn mua, mua xong lập tức đi ngay, tuyệt đối không ở lâu thêm một giây đồng hồ, hưởng thụ chính là kết quả “đi dạo”.

Trợ lý Tân tất nhiên rất hiểu Bùi Khiêm, không dẫn hắn đi khắp nơi mà trực tiếp đi về một cửa hàng âu phục sang trọng.

“J&S là một thương hiệu thời trang xa xỉ có hơn 100 năm lịch sử. Nó nổi tiếng vì trang phục cắt may riêng rất hoàn hảo và phù hợp.”

“Đây là cửa hàng duy nhất của J&S ở Hán Đông.”

“Nếu như ngài không hài lòng, tôi có thể đi tìm một ít thương hiệu âu phục cao cấp hơn, nhưng tốn nhiều thời gian để cắt may và chỉnh sửa.”

Trước khi vào cửa hàng, Tân Hải Lộ tiến hành giới thiệu sơ lược bối cảnh của cửa hàng này.

“Được rồi, chọn chỗ này đi.”

Bùi Khiêm lập tức ra quyết định.

Với hắn, âu phục làm riêng cũng không khác mấy.

Những người đi phỏng vấn, có thể lựa chọn âu phục đặt riêng hoặc âu phục phổ thông. Người mặc âu phục đặt riêng như nhân tài phố Wall, cao cấp, sang trọng. Mà người mặc âu phục phổ thông như nhân viên bán bảo hiểm, rẻ tiền, nhếch nhác.

Nhưng rất khó để phân biệt hai loại âu phục khác nhau chỗ nào.

Nói rõ ra, chỉ thêm chút tiền nhưng sự cải tiến là rất nhỏ.

Vì vậy, bộ âu phục này rất phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm. Điều quan trọng là nhanh chóng, Bùi Khiêm không muốn chờ đợi.

Dù Bùi Khiêm đang mặc áo thun quần short mười mấy tệ nhưng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa hàng này cũng không cảm thấy khó xử.

Vẫn là nguyên nhân cũ, có Tân Hải Lộ đi theo bên cạnh hắn.

“Tuy dáng người của ngài có thể tùy ý chọn nhưng tôi vẫn giới thiệu ba bộ.”

Tân Hải Lộ gạt nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm sang một bên, cô quen thuộc với những loại trang phục này như lòng bàn tay.

“Ba bộ trang phục, bộ thứ nhất dùng trong các trường hợp quan trọng, như đàm phán kinh doanh với những ông chủ khác, hoặc lễ trao giải; hai bộ khác là trang phục hàng ngày, dùng làm trang phục bình thường rất phù hợp.”

Có nghĩa, hai bộ kia chủ yếu dùng để lòe đám người phỏng vấn.

Phỏng vấn người ta, đương nhiên không cần phải quá trang trọng, nhưng cũng không thể xuề xòa qua loa.

Trong công việc hàng ngày, Bùi Khiêm tạo cho các nhân viên cảm giác hắn là kẻ có tiền, là thế hệ phú nhị đại, công việc mới có thể dễ triển khai.

Hệ thống không đưa ra cảnh cáo.

Bùi Khiêm gật đầu: “Có thể.”

Tân Hải Lộ nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng: “Vậy thì mỗi kiểu lấy hai bộ, chọn hoa văn và phụ kiện kèm theo phù hợp giúp tôi, kích thước vừa vặn một chút, càng nhanh càng tốt.”

Mỗi kiểu hai bộ?

Làm tốt lắm!

Bùi Khiêm suýt buột miệng nói.

Nhưng vẫn kịp dừng lại.

Hệ thống không nhắc nhở, chứng tỏ không trái quy tắc.

Nữ nhân viên hướng dẫn vội vàng đo kích thước của Bùi Khiêm.

Đây không phải loại trang phục may đo thủ công đặt riêng, nếu không phải tốn mất vài tuần, rất phiền phức.

Trang phục chỗ này đều chia thành mười mấy size, căn cứ số liệu dáng người của khách sẽ lựa chọn loại thích hợp nhất.

Nhờ vào cách này, trang phục sẽ chuyển đến nhà bạn trong thời gian ngắn nhất.

Bùi Khiêm bị nữ nhân viên đo kích thước nhưng không chút ngại ngùng, chỉ bí mật liếc nhìn bảng giá treo trên quần áo.

Một, hai ba, bốn năm.

Năm con số, số đầu tiên lại không phải số 1.

Mua sáu bộ trang phục như vậy.

Ôi…

Bùi Khiêm cảm thấy khả năng tính toán của hắn bị thụt lùi nghiêm trọng.

Lấy được số đo của Bùi Khiêm, Tân Hải Lộ mỉm cười: “Công việc ngài bận rộn, ngày hôm nay dừng tại đây được không? Sau đó tôi sẽ chọn cho ngài một ít trang phục hàng ngày, không cần ngài tự mình chọn.”

Cảm giác này rất tốt!

Bùi Khiêm rất hạnh phúc.

Mọi người xem, xem kìa, đây mới gọi là chuyên nghiệp!

“Trợ lý Tân tự sắp xếp là được.”