Dịch: Phong Thanh

Cặp chị em sinh đôi này quả thực có tác dụng, khi Hoàng Tư Bác vừa bước vào đã bị sốc.

Công ty này có thể mời được dàn lễ tân cao cấp như vậy, có thể thiếu tiền sao?

Không thể nào!

Đáng tiếc, công ty này yêu cầu rất cao, chính mình không vào nổi.

Nếu không, nói với người khác mình đi làm ở Thần Hoa Hào Cảnh, quầy lễ tân của công ty là một cặp chị em sinh đôi xinh đẹp, chuyện này rất đáng để tự hào!

Hoàng Tư Bác lại nhìn một chút vị trí làm việc bên trong.

Anh ta tiếp tục khiếp sợ!

Mấy cái bàn làm việc này, mỗi cái đều rất bự!

Chỗ này thuê nhà không cần trả phí hay sao, vì sao khoảng cách của mỗi cái bàn lại xa nhau đến vậy?

Hình như chuẩn bị để đánh cầu lông!

Trên bàn làm việc là hai cái màn hình cao cấp to lớn, trông rất đắt tiền.

Bên dưới sàn cạnh cửa sổ còn đặt một hàng cây cảnh, dường như mỗi một chậu cây đều rất tinh tế, còn có một đang chăm sóc chúng rất tốt.

Hoàng Tư Bác cảm giác mình giống như đang tham gia một bộ phim thần tượng.

Công ty trong phim cũng chính là như vầy.

Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy trong thực tế.

Vẫn là câu nói kia, đáng tiếc công ty này yêu cầu rất cao, chính mình không vào được.

Hoàng Tư Bác đi tới trước quầy lễ tân, chuẩn bị sẵn tâm lý đến dạo chơi, báo tên của chính mình.

"Ngài chờ một chút, tôi sẽ thông báo cho người phỏng vấn ngay lập tức."

Cô nàng xinh đẹp bên trái quầy lễ tân vẻ mặt tươi cười, thái độ phục vụ, hiệu quả chữa trị tổn thương tâm hồn chính là max điểm.

"Mời ngài đi theo tôi."

Cô bé ở quầy lễ tân mỉm cười dịu dàng đứng lên, dẫn Hoàng Tư Bác đi vào trong.

Điều khiến cho Hoàng Tư Bác có chút ngoài ý muốn chính là, bên trong công ty này quá trống trải, không có một ai.

Gặp phải tình huống như thế này, ai cũng sẽ lo lắng theo bản năng, cảm giác mình có phải gặp gỡ bọn lừa đảo rồi hay không.

Nhưng nhìn xem cách trang trí trong công ty này, liền biết không thể nào là lừa đảo được.

Có tên lừa đảo nào cam lòng dốc hết vốn liếng như vầy sao?

Lừa đảo muốn lừa người, không phải cân nhắc đến vấn đề doanh thu và chi phí sao? Phải lừa gạt bao nhiêu người mới có thể thu đủ vốn bù lại những đồ vật trang trí bên trong văn phòng này?

Vì vậy, công ty người ta thật sự có tiền, không phải giả vờ.

Đây chính là công ty mới mở của một nhà giàu có nào đó, có lẽ là vì nghênh đón làn gió đầu tư mới.

Hoàng Tư Bác cảm giác mình đã nắm giữ chân tướng của vấn đề.

Anh ta đi tới phòng tiếp khách, trên ghế salông có một người trẻ tuổi đang ngồi.

Người này trông khá đẹp trai, mặc âu phục mang giày da.

Hoàng Tư Bác ngay lập tức cảm thấy tự ti.

Một thân trang phục, xem ra còn đắt hơn so với mấy nhân viên ngân hàng anh ta gặp ban nãy!

Vì vậy, Hoàng Tư Bác rất khó ước tính giá trị của bộ âu phục đặt may này. Dù sao đi nữa, chắc chắn cũng ngoài sức tưởng tượng của anh ta.

Trước kia, Hoàng Tư Bác cũng phỏng vấn qua mấy công ty game, nhưng bọn họ đều khá giản dị.

Người phỏng vấn cũng chỉ mặc một bộ vest, trước đó vẫn còn ở bàn bận rộn làm việc, ngay sau đó liền bị kéo tới phòng họp để tham gia công tác tuyển dụng.

Nhưng nơi này không giống vậy, người phỏng vấn ở chỗ này xem ra không phải người bình thường.

Hoàng Tư Bác không khỏi lo lắng.

"Hoàng Tư Bác đúng không, mời ngồi. Tôi là Tổng giám đốc Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt, Bùi Khiêm."

Người trẻ tuổi phía đối diện đứng dậy, nắm tay Hoàng Tư Bác.

Hoàng Tư Bác được quan tâm mà hoảng sợ, giọng nói khẽ run: "Bùi tổng, chào ngài."

"Đừng quá câu nệ, tùy ý nói chuyện phiếm đi, ngồi, uống trà." Bùi Khiêm tiện tay đẩy một chén trà bằng bạc đến trước mặt Hoàng Tư Bác.

Hoàng Tư Bác nhìn bộ ấm tách trà trên bàn, khó mà đoán được giá trị của nó.

Tuy chưa từng thấy Bùi Khiêm, nhưng cũng không khó để Hoàng Tư Bác tự suy diễn.

Tuổi còn trẻ, nhân tài!

Cả hai trò chơi đều đạt được thành công lớn!

Hơn nữa, xem bộ dạng hời hợt cầm tách trà bạc uống, không thể nào giả vờ được!

Bùi Khiêm làm vì đam mê, không vì tiền!

Cảm giác trong mắt của Bùi tổng, tách trà bằng bạc này cùng với cốc giấy nhựa không khác nhau gì cả.

Điều này làm cho Hoàng Tư Bác cảm thấy toàn thân như bị trúng độc.

"Nói đơn giản quá trình làm việc của anh đi." Bùi Khiêm mỉm cười nói.

Hoàng Tư Bác cảm giác tim mình đập rất nhanh, miệng lưỡi như rơi vào sa mạc.

Có điều anh ta vẫn kìm nén lại cảm giác căng thẳng này, nói về toàn bộ lý lịch của bản thân.

Nói được nửa đường, xuất hiện vài chỗ bị sai, khiến cho Hoàng Tư Bác càng căng thẳng hơn.

Bùi Khiêm vừa uống trà vừa nghe, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khiến người ta không đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.

Trái tim Hoàng Tư Bác “đập liên thanh" một hồi.

Xong, chắc chắn lý lịch của mình quá kém, Bùi tổng đang thâm cười nhạo mình!

Là cười nhạo mình không biết tự lượng sức, trình độ cỡ này cũng dám đến đây để phỏng vấn sao?

Mặt Hoàng Tư Bác đỏ ửng, miễn cưỡng tự giới thiệu xong, rất muốn tông cửa xông ra ngoài ngay lập tức.

"Rất tốt."

Nghe Hoàng Tư Bác giới thiệu bản thân xong, Bùi Khiêm mỉm cười gật đầu.

Rất tốt?

Hoàng Tư Bác suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.

Đây là khen đểu?

Hoàng Tư Bác ở công ty game làm việc nửa năm, trên căn bản là chân chạy vặt cho lão Lưu, công việc đều là động tay động chân các kiểu.

Với lý lịch này, nói ra còn không bằng không nói.

Bùi tổng vậy mà nói "Rất tốt"?

Có ý gì, muốn nhục nhã mình?

Hoàng Tư Bác nhất thời không biết nên đáp lại kiểu gì.

Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Tư Bác, Bùi Khiêm cũng biết anh ta chắc đã hiểu lầm, vội vàng nói tiếp.

"Ý của tôi là, điều kiện của anh cực kỳ phù hợp yêu cầu của công ty chúng tôi. Xin hỏi khi nào thì anh có thể đi làm?"

"A? Tôi... Ngày kia...?"

Hoàng Tư Bác tùy tiện nói một mốc thời gian.

Kiểu nhân viên gần như vô hình như Hoàng Tư Bác, nghỉ việc thì chỉ cần nói 1 tiếng, cũng không xảy ra vấn đề phức tạp gì.

"Rất tốt, vậy ngày mốt tới làm, nhanh chóng làm thủ tục nghỉ việc, chúng ta sẽ ký hợp đồng lao động chính thức."

"Vậy, đối với vấn đề lương bổng đãi ngộ, anh có ý kiến gì?" Bùi Khiêm hỏi.

Lương bổng đãi ngộ...

Hoàng Tư Bác ở công ty cũ được trả mức lương thấp nhất, mỗi tháng 1.500 tệ, không có bảo hiểm.

Khoản tiền này, miễn cưỡng đủ sinh hoạt, không dư dả chút nào.

Nếu như thật sự có thể tới đây làm việc, chỉ cần môi trường làm việc ở đây, cũng đã kiếm lời rất nhiều.

Tiền lương, có thể như bằng trước kia là tốt rồi.

Thế nhưng Hoàng Tư Bác lại cảm thấy, đổi nghề một lần, tiền lương kiểu gì cũng nên tăng chút ít chứ?

Chính mình cũng có nửa năm kinh nghiệm làm việc, thêm 400 tệ không quá đáng chứ?

Vậy thì... Tổng cộng, hai ngàn?

Nghĩ đến con số này, Hoàng Tư Bác cũng cảm thấy bản thân có chút dùng công phu sư tử ngoạm.

Thế nhưng đây là câu hỏi.

Hoàng Tư Bác thăm dò nói rằng: "Hai ngàn một tháng... Ngài xem được không? Bùi tổng ngài yên tâm, tôi làm việc luôn tận tâm, tăng ca cũng tuyệt đối không một lời oán hận!"

Bùi Khiêm thở dài, lắc đầu.

Hoàng Tư Bác lại tiếp tục “hồi hộp”.

Sao vậy, tôi muốn nhiều tiền lắm sao?

Chà, quả thật có chút nhiều...

Hoàng Tư Bác chỉ có thể chờ đợi Bùi Khiêm ép giá, trong lòng nghĩ, chỉ cần đừng ép tới mức thấp như hiện tại thì vẫn có thể tiếp thu.

Bùi Khiêm đếm đầu ngón tay nói rằng: "Anh coi thử, tôi tính cho anh xem."

Hoàng Tư Bác sốt sắng nuốt ngụm nước bọt, gật đầu nghe, anh ta biết đây đều là thủ đoạn ép giá thường sử dụng.

Bùi Khiêm sắp xếp ý tứ một lúc.

"Anh ở Kinh Châu thuê nhà trọ, một tháng tiêu 1000 tệ, không quá đáng chứ?"

"Ăn cơm, một tháng ăn cơm bình thường, tốn 800 tệ, không nhiều chứ? Sinh hoạt phí của sinh viên đại học đều nhiều hơn so mức này!"

"Một tháng cũng phải mua hai, ba bộ quần áo mới, này lại 300 tệ, không quá đáng chứ?"

"Điện điện gas, chi tiêu hàng ngày, thêm 200 tệ nữa, cũng không quá đáng đi."

"Phí đi lại, một tháng 100 tệ, vẫn quá ít để tính toán."

"Nếu như đang yêu đương, ngày lễ ngày tết phải mua son môi mỹ phẩm cho bạn gái, một tháng ít nhất cũng không dưới 300 tệ."

"Người trẻ tuổi cũng không thể xài hết tiền lương, còn phải lưu lại 500 tệ tiết kiệm chứ?"

"Anh xem, vậy thì hơn 3.000 tệ, còn phải là sau khi trừ thuế."

"Công ty chúng ta nhưng là hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, nộp bảo hiểm đầy đủ. Tính ra, mức lương thuế trước ít nhất phải 3.500 tệ mới có thể đảm bảo sinh hoạt cơ bản!"

"Hơn nữa, công ty chúng tôi có hứa hẹn, nhất định phải cung cấp cho nhân viên mức lương cao hơn đãi ngộ so với những ngành nghề bình thường khác, nên phải thêm tiếp 500 tệ, hợp tình hợp lý.""Anh xem một tháng 4.000 tệ, thế nào?"