Dịch: Phong Thanh

Mọi người dồn dập rời khỏi phòng họp.

Hoàng Tư Bác gọi Bao Húc ở lại.

"Anh Bao, phiền anh dành thời gian suy ngẫm phương án, bên chỗ tôi cần ít nhất 5 ngày thời gian để làm bản thiết kế, nếu như vậy, tốt nhất trong ngày mai sẽ có thể có được định hướng chung, chúng ta cần nhanh chóng ăn ý."

Hoàng Tư Bác nói rất khách khí.

Bởi vì Hoàng Tư Bác không rõ gốc gác của Bao Húc, chỉ dựa vào mấy điểm đã đưa ra phán đoán của bản thân.

Bao Húc nhìn rất già, đường mép tóc đã gần như trơ trọi.

Chắc là một người nghiện game nặng, đồng thời được rất nhiều đặc quyền, rất được Bùi tổng tín nhiệm.

Anh ta trầm mặc ít nói, hầu như đều là đang suy tư.

Tổng hợp mấy điểm này, Hoàng Tư Bác cảm thấy Bao Húc gần chắc là một vị tiền bối.

Bao Húc gật đầu: "Được, anh Hoàng."

Bao Húc cũng không rõ gốc gác của Hoàng Tư Bác, nhưng cậu biết mình là sinh viên năm nhất, Hoàng Tư Bác dù sao cũng là tốt nghiệp rồi mới làm việc, vì vậy kêu một tiếng tiền bối.

Hai người đều cho rằng từ "anh" này của đối phương là một cách nói khách sáo hay khen giữa đồng nghiệp với nhau, cũng không để ở trong lòng.

Ai lại nghĩ được rằng cả hai đều thực lòng?

Hoàng Tư Bác trở lại vị trí làm việc chính mình, vừa cao hứng, vừa thấp thỏm.

Cao hứng bởi vì phát hiện ông chủ ở đây và đồng nghiệp đều thân mật lại lễ phép như thế, cùng công ty cũ hoàn toàn khác biệt, đẳng cấp sâm nghiêm, môi trường làm việc lại ngột ngạt.

Thấp thỏm bởi vì sợ năng lực chính mình không đủ, liên lụy mọi người.

Hoàng Tư Bác vội vàng lấy ra những sách thiết kế trước kia đã sưu tầm để ôn lại, bây giờ nước tới chân mới nhảy.

Chờ hai ngày sau ý tưởng của Bao Húc rõ ràng, còn cần Hoàng Tư Bác phải thiết kế cốt truyện.

Còn Bao Húc thì nhanh chóng suy nghĩ về cấu trúc của game.

Ký ức về các trò chơi bắn súng FPS trước kia giống như là thuỷ triều dâng lên không ngừng, cung cấp linh cảm cho cậu ta.

Khiến trò chơi này giúp tân thủ nhanh chóng nhập cuộc, điều này cũng không khó, chỉ cần điều chỉnh một vài chỗ đơn giản là có thể làm được.

Ví dụ như, điều chỉnh phần hộp va chạm của nhân vật lớn hơn, đặc biệt là phần đầu, vậy thì có thể làm cho tỷ lệ tân thủ bắn trúng tăng lên rõ rệt.

Hoặc là điều chỉnh tốc độ ngắm, rút súng sẽ có thể giúp tân thủ thông qua việc luyện tập trong thời gian ngắn dễ dàng nắm giữ kỹ thuật.

Đối với trò bắn súng FPS, Bao Húc không phải tinh thông hoàn mỹ, không đạt tới trình độ tuyển thủ nhà nghề, nhưng cũng là cao thủ trong vạn người.

Cậu ta chỉ cần căn cứ vào cảm giác của chính mình điều chỉnh một hồi, điều này không khó làm.

Còn về vũ khí nạp tiền, đơn giản chính là định giá rất cao, điều này cũng không phải vấn đề.

Đối với Bao Húc mà nói, điểm khó duy nhất trong các yêu cầu của Bùi Khiêm, chính là hình thức cốt truyện!

Bao Húc rơi vào trầm tư.

Nói thật, cậu ta thật sự không hiểu yêu cầu này.

Bởi vì hầu hết các trò bắn súng hiện nay đang có ở trong nước đều không làm hình thức cốt truyện, (Kế hoạch chống khủng bố) cũng không có, chỉ có hình thức đối chiến là hết.

Một vài trò bắn súng nổi tiếng của nước ngoài chơi trên máy cầm tay quả thật có cốt truyện, nhưng người ta là công ty tầm cỡ to bự, Đằng Đạt lại có tầm cỡ nào?

30 người, còn muốn dựa theo hình thức của những game bắn súng nổi tiếng của nước ngoài hoàn thiện một cốt truyện đặc sắc, hành vi này có thể nói là không biết tự lượng sức mình.

Bao Húc mặc dù mới vừa gia nhập ngành trò chơi, nhưng vẫn biết nặng nhẹ.

Bao Húc không khỏi suy nghĩ theo kiểu khác.

Công ty chỉ có 30 người, không làm được như game bắn súng nổi tiếng của nước ngoài, đây là điều rõ ràng.

Ngay cả chuyện chính mình không ra cửa ở Hán Đô Bùi tổng còn biết, việc này vậy mà lại không biết sao?

Bùi tổng chắc chắn biết!

Nếu biết, tại sao còn muốn đưa ra một yêu cầu cứng nhắc như vậy?

Đây là một thử thách, cũng là một nhắc nhở!

Bùi tổng đang khảo nghiệm năng lực của chúng ta, đồng thời cũng nhắc nhở chúng ta, không thể dựa theo cách làm của những công ty nước ngoài tạo ra những game bắn súng máy cầm tay!

Như vậy, phải nên làm như thế nào đây...

Bao Húc lâm vào trầm tư.

...

5 giờ chiều.

Bùi Khiêm ra về rất vui vẻ.

Loại cảm giác đúng giờ tan tầm này, thật thoải mái!

Đương nhiên, Bùi Khiêm là ông chủ, hoàn toàn có thể không cần đi làm.

Nhưng nói như vậy, thế thì không thể trải nghiệm được cảm giác tâm tình nhảy nhót kích động chờ đến giờ tan làm kia được.

Giống như một tên phú nhị đại nào đó, trong nhà có hơn ba mươi căn nhà nhưng mỗi ngày đều muốn ra ngoài thu tiền thuê nhà đã nói một câu: Người không thể rảnh rỗi, chỉ cần rảnh rỗi sẽ thành tàn phế.

Bùi Khiêm cũng muốn như vậy, tuy hệ thống cho hắn một ngón tay vàng tùy ý tiêu pha nhưng lại không lo ăn uống áo quần, cũng không thể vì vậy mà sa vào hưởng thụ, tự phế chính mình.

Mỗi ngày tùy tâm trạng mà lên lớp, định thời gian đi làm, để cho mình trải nghiệm cảm giác phấn đấu, mới không còn nhàn rỗi đến phế người.

Một tuần trước, mỗi ngày khi tan làm Bùi Khiêm đều sẽ đuổi người, đuổi hết tất cả nhân viên ở lại công ty tăng ca theo thói quen, đặc biệt là người như Hoàng Tư Bác.

Hắn muốn sửa lại thói xấu của những nhân viên này!

Đương nhiên, Bao Húc là một ngoại lệ, Bùi Khiêm ngầm đồng ý cho cậu ta ở công ty chơi game, còn có thể tiêu thêm tiền điện.

Trải qua một tuần nỗ lực, Bùi Khiêm cảm thấy hầu hết thói quen của nhân viên cũng đã bỏ.

Dù sao đâu có ai muốn không có việc gì làm mà ở lại công ty tăng ca?

Từng người từng người, tất cả bị Bùi Khiêm đều nuôi dưỡng thói quen đúng giờ tan làm, điều này khiến Bùi Khiêm cực kỳ vui mừng.

...

Hoàng Tư Bác thật ra đang thu dọn đồ trên bàn.

Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy Bùi Khiêm đi về lại lập tức ngồi xuống.

Hoàng Tư Bác quyết định mạo hiểm một lần.

Nếu Bùi tổng không cảnh cáo trừ tiền lương, anh ta đã lưu lại tăng ca rồi!

Lần tăng ca là anh hoàn toàn tự nguyện.

Bởi vì Hoàng Tư Bác rất thấp thỏm, anh ta cảm giác mình không đủ trình độ để đảm nhiệm được chức vụ giám sát chính, vì vậy muốn ở lại để học hỏi thêm, chuẩn bị thật đầy đủ, không để cho mình trở thành người cản chân người khác!

Những nhân viên khác, phần lớn đều đi về rồi.

Dù sao bọn họ lúc này cũng không có chuyện gì làm, tất cả mọi người đang chờ đợi Bao Húc đưa ra ý tưởng thiết kế.

Hoàng Tư Bác còn đang suy nghĩ, nếu như Bùi tổng đột nhiên quay lại kiểm tra, chính mình nên giải thích thế nào?

Có điều rất nhanh anh ta phát hiện mình lo lắng thừa thãi, Bùi tổng không rảnh như vậy, sẽ không có chuyện quay lại công ty để điều tra xem ai ở lại tăng ca.

Khu làm việc to lớn, nhanh chóng chỉ còn sót lại hai người Hoàng Tư Bác và Bao Húc.

Bao Húc quen thuộc lấy một gói khoai tây chiên lớn từ khu đồ ăn vặt, lại đi đến máy pha cà phê làm một ly cà phê.

Những thứ này đều là công ty cung cấp, không giới hạn số lượng.

Bao Húc khi bắt đầu làm cảm thấy đặc biệt thoải mái, xem cà phê như nước mà uống, có điều uống nhiều rồi cảm giác cũng không đổi, bây giờ cũng chỉ tùy tiện lấy dùng.

Nhìn thấy Hoàng Tư Bác cũng không đi, Bao Húc hơi bất ngờ, có điều cũng không nói cái gì, chỉ trở lại chỗ ngồi của mình, viết vẽ trên một tờ giấy trắng.

...

Hơn 8 giờ tối.

Bao Húc đứng dậy đi tới bên cạnh Hoàng Tư Bác, cầm một tờ giấy như bùa trấn quỷ, bên trên lít nha lít nhít các loại đồ án cùng chữ viết.

"Anh Hoàng, tôi nghĩ gần đủ rồi." Bao Húc nói.

Hoàng Tư Bác cũng vội vàng gật đầu: "Anh Bao cứ nói."

Bao Húc kéo một cái ghế từ bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu giảng đại thể tư tưởng của mình cho Hoàng Tư Bác.

"Hai yêu cầu sau của Bùi tổng đều có thể làm rất tốt, quan trọng vẫn là yêu cầu đầu tiên, cũng chính là hình thức cốt truyện (story mode)."

"Tôi cho là chúng ta chắc chắn không làm được tương tự như game bắn súng nổi tiếng của nước ngoài, cho dù chỉ là mô hình nhân vật, động tác, hay các loại tài nguyên về cảnh sắc, đều rất khó mà đạt được."

Hoàng Tư Bác gật gù: "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."