Mẹ Tiểu Mễ ôm lấy con gái, bà khóc nấc lên cuối cùng những ngày tháng cực khổ cũng được đền đáp.

Một cuộc gọi đến, bà nhanh chóng nghe báo tin vui đến người đầu dây bên kia.

"Tiểu Mễ thi xong rồi, bốn chúng ta đi tổ chức một bữa tiệc nhỏ được không."
Mẹ Ngụy Thành đồng ý ngay, Cố Ngụy Thành đứng bên cạnh nhắn tin hỏi thăm Tiểu Mễ.

Điện thoại cô đang ở nhà, sáng đi vội quá quên trên bàn.

Anh có phần lo lắng, lần đầu thấy cô ấy lâu không trả lời mình như thế.

Mẹ anh kéo tay đi, bước chân càng lúc càng nhanh.

"Mẹ, đi từ từ thôi."
Đến cửa hàng, Tiểu Mễ lẽo đẽo theo sau lưng mẹ bước vào trong quán, ngồi chờ dài ra cũng chưa thấy khách quý của mẹ nói là ai, bản thân còn không mang theo điện thoại.

Một lát sau, khách quý đến, bốn mắt nhìn nhau đầy bất ngờ, hai mẹ hẹn nhau vậy mà không báo trước.

Bà cười mỉm vỗ nhẹ vào tay Tiểu Mễ.

"Báo trước thì còn đâu là bất ngờ nữa."
Tiểu Mễ cười ngượng, trong bữa ăn hai người thẹn thùng không dám nói chuyện với nhau.


Mặt cũng trở nên u ám nhìn hai mẹ đang cười đầy mãn nguyện.

Ngụy Thành được đặt câu hỏi cũng trả lời cho qua.

Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, Ngụy Thành đứng lên nói:
"Cháu với Tiểu Mễ xin đi trước, mẹ đưa bác gái về nhà nhé."
Nói xong anh kéo tay Tiểu Mễ rời đi, cuối cùng cũng có không gian riêng của đôi đang yêu nhau.

Ngụy Thành nắm chặt tay Tiểu Mễ, anh nhẹ nhàng hỏi:
"Dạo này cậu mệt lắm không, hôm say sắc mặt có vẻ tiều tụy."
Tiểu Mễ cười tươi lắc nhẹ đầu mình.

"Không, tớ vẫn khỏe mà."
Ngụy Thành thấy cô cười tươi như thế trong lòng cũng ấm áp thêm phần nào.

Anh dẫn cô đến khu vui chơi, lâu lắm mới có không gian như thế phải tận hưởng thôi.

Tiểu Mễ chơi rất vui vẻ, cô gắp được từng con thú nhồi bông một, quay ra cười thích thú với Cố Ngụy Thành.

"Cậu thấy mình có siêu không."
Anh cười mỉm, tính cho cô ấy chơi để nhờ mình giúp ai ngờ bản thân lại đứng xem.

Ngụy Thành cười nhẹ, ánh mắt anh nhìn Tiểu Mễ không rời, sự xao xuyến đang dâng trào trong lòng.

Không khí trong khu vui chơi càng lúc càng đông, dòng người đi qua đi lại nổi bật hơn là ánh mắt mà Cố Ngụy Thành nhìn Tiểu Mễ.

"Cậu ấy càng lúc càng cướp lấy trái tim mình rồi."
Chơi xong, hai người đi dạo một vòng, trò chuyện cũng một lúc một rôm rả.

Tiểu Mễ cười híp cả mắt, nụ cười tỏa nắng giữa hàng trăm người ấy làm Ngụy Thành cũng phải cười theo.

"Cậu làm tim tớ đập loạn nhịp rồi đấy."
Tiểu Mễ cười lớn đá nhẹ vào người anh một cái.

"Nói gì thế hả, tớ vẫn cười như thế mà."
Về đến nhà, Tiểu Mễ nhìn con gấu trên tay mình cười tủm tỉm, cô vẫn có cảm giác như bản thân đang mơ vậy, hạnh phúc này đến thật bất ngờ.

Y Y gọi điện đến hỏi tình hình hôm nay, Tiểu Mễ cười tươi đáp lại.

"Hôm nay làm bài rất tốt, còn có nhiều chuyện vui nữa."

Tiểu Mễ đang muốn nói ra liền bị Y Y ngăn lại.

"Đừng có mà kể đến chuyện của hai người nhé."
Tiểu Mễ bật cười nhìn Y Y đang khó chịu vì mình.

"Tớ chưa kịp nói mà cậu đã cắt ngang thì ai mà dám kể nữa."
Y Y thấy đúng, hai người tâm sự với nhau lên kế hoạch cho một kì nghỉ dài.

Tiểu Mễ chợt nhớ ra dạo này không thấy Y Y với An Đoàn cãi nhau nữa, cô ngồi thẳng dậy hỏi:
"Cậu với An Đoàn sao rồi."
Y Y đang uống nước nghe thấy tên An Đoàn cô ấy phun ngụm nước trong miệng ra, vẻ mặt đầy uất ức kể lại chuyện hôm trước.

An Đoàn đưa ảnh hồi nhỏ của Y Y cho các bạn khác xem, ảnh hồi.

é của cô vừa đen lại vừa xấu, nghe những tiếng cười nhạo mình Y Y cảm giác như bị xỉ nhục.

"Tên An Đoàn này muốn chết à, sao cậu không nói với tớ để tớ xử đẹp cậu ta."
Y Y lắc đầu, chuyện cũng lâu rồi, giờ cũng không chạm mặt cậu ta cũng đỡ tức.

Tiểu Mễ lắc đầu không đồng ý với suy nghĩ đó của Y Y.

"Để khi nào có cơ hội mình sẽ cho cậu ta một bài học nhớ đời."
Tiểu Mễ tức giận đến mặt cô biến dạng đi, Y Y bật cười, bản thân là người bị chêu nhưng người trả thù lại là bạn thân haha.

Tiểu Mễ thấy Y Y cười tươi như thế cô cũng cảm thấy vui hơn.

"Mai chúng ta đi chơi hết mình nào."
"Được, mau tớ qua."
Hai người hẹn nhau mai đi chơi, Tiểu Mễ mệt quá liền ngủ thiết đi mà quên mất không báo trước cho Ngụy Thành.


"Này cậu mau tỉnh dậy đi."
Giọng nói quen thuộc của Y Y đang vang vẳng bên tai Tiểu Mễ, cô khua chân múa tay, bĩu môi ra ca thán.

"Gì vậy, ngủ mà cũng nghe thấy Y Y gọi nữa."
Y Y đứng bên cạnh bất lực, hẹn nhau như thế nhưng mà giờ chưa dậy.

Y Y lấy hết nội lực hét lớn vào tai Tiểu Mễ.

"Lê Tiểu Mễ đã 8 giờ rồi cậu có mau dậy không."
Đầu Tiểu Mễ omg omg một tiếng, người ngồi bật dậy nhanh chóng nhìn vào đồng hồ đã chết nửa đêm, quay sang nhìn Y Y với gương mặt khó coi.

Tiểu Mễ đứng dậy chấp tay lại xin lỗi, rồi vội vàng đi làm vệ sinh cá nhân.

"Ôi mẹ ơi, sao cái đồng hồ chết đúng lúc vậy."
"Cậu có mau lên không." Y Y mệt mỏi nói.

Tiểu Mễ chân tay cuống cuồng chuẩn bị, lâu lắm mới ngủ dậy muộn như thế có chút lạ lẫm.

Ánh nắng chiếu vào, không khí oi nóng làm Y Y nản lòng.

"Đi sớm đỡ nắng ai ngờ người ra kèo lại chơi giờ cao su.".