Ngụy Thành đưa Tiểu Mễ về đến nhà, tư thế ban đầu vẫn giữ nguyên như vậy.

Cô ngượng tím mặt vỗ nhẹ vào ngực anh.
“Cố Ngụy Thành anh mau cho em xuống đi.”
Anh cười nhẹ, tiếng mở cửa vang lên.

Bước vào trong một ánh đèn sáng lóe lên, có cả tiếng ti vi.

Ngụy Thành đứng đơ tại chỗ, Tiểu Mễ có dự cảm chẳng lành mở mắt ra, nhìn hai mẹ đang chăm chăm nhìn hai người.
“Má ơi…cứu con, à không nhảy xuống trước đã.”
Tiểu Mễ buông tay ra nhảy xuống, hai người đứng lép về phía nhau như vừa làm sai chuyện gì đó.

Ngụy Gia cười lớn, đặt miếng bánh đang cắn dở trên bàn tiến lại về phía anh trai.
“Hai người đang muốn cho cả đại gia đình ăn cơm chóa đứng không.”
Nụ cười nở toe toét trên miệng thằng bé, mẹ An vội tiến lại bế Ngụy Gia lên ánh mắt không kiềm được sự vui mừng.
“Nào hai đứa mau vào ăn cơm đi.”
Ngụy Thành cười nhẹ nắm bàn tau đang run cầm cập của Tiểu Mễ lên.
“Em sợ gì vậy, chúng ta cũng công khai rồi mà.”
Tiểu Mễ cười nhẹ, dù thế nhưng cảm giác cứ là lạ sao ấy, cô vẫn chưa quen khi có sự xuất hiện đột ngột của hai mẹ.
Trong bữa cơm, mặt hai người nặng lại, tiếng cười từ hai mẹ vang khắp cả căn nhà.


Tiến triển càng lúc càng nhanh, mẹ Tiểu Mễ tươi cười nói.
“Khi nào hai đứa có dự kết hôn.”
Miếng thịt trên đũa Tiểu Mễ rơi xuống, cô nghẹn cả miếng cơm.

Ngụy Thành thì ngược lại, anh vui vẻ đáp lại.
“Đợi cô ấy đi thực tập con sẽ đưa cô ấy vô chòng.”
Hai mẹ nhận được câu trả lời vừa ý, tiếng cười cũng càng lớn thêm.

Ngụy Gia ngắm nhìn cặp đôi đang rải đống cẩu lương ăn đến phát ngán.
“Mama, tối nay con ngủ với anh Ngụy Thành.”
Bà cười tươi đáp lại.
“Ư được chứ.”
Một giấc ngủ ngon lành, một bàn tay ốm áp ôm lấy em Tiểu Mễ.

Một sự ấm áp tỏa khắp cơ thể, cô giật mình quay lại nhìn.
“Cố Ngụy Thành hai mẹ còn đang ở nhà đấy.”
Ngụy Thành dụi dụi vào lưng Tiểu Mễ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Mẹ anh đưa bác đi mua đồ ăn sáng còn chán mới về.”
Tiểu Mễ thở phào, xoa nhẹ đầu anh nhưng niềm vui chưa được lâu, cánh cửa mở ra.

Ngụy Gia khẽ dụi mắt mình, than vãn.
“Anh Ngụy Thành mau đi pha sữa cho em.”
Ngụy Thành nín cười, đứng bật dậy bé thằng nhóc không mời mà đến đi ra ngoài.

Tiều Mễ trong phòng bật cười.
Đến trường, An Đoàn thấy hai người đang bước đến vội chạy đến báo tin vui.
“Đội trưởng, thầy hiệu trưởng đồng ý rồi.”
Sự vui mừng ấy lan ra khắp sân bóng, Ngụy Thành đã dự liệu được trước anh chỉ cười nhẹ.

An Đoàn vội nói:
“Thầy có bảo anh đến phòng nói về kế hoạch thi đấu.”
Ngụy Thành không vui mà rời đi, Tiểu Mễ cảm thấy mỗi lần anh nghe thấy chữ hiệu trưởng vẻ mặt liền thay đổi.

Y Y chạy đến kéo tay cô đi sân bóng.
“Mau lên nào, lát cậu ấy sẽ quay về thôi.”

Ngụy Thành đi đến phòng hiệu trưởng, anh không gõ cửa mà bước thẳng vào.

Ánh mắt lườm hai người quần áo đang xộc xệch, cô giáo kia vội chỉnh lại quần áo, bước ngang qua người Ngụy Thành ánh mắt không vui.
“Đúng kà xui xẻo.”
Cố Ngụy Nam lau đi vết son trên mặt, ông bước ra ghế cười mỉm.
“Lần sau con vào nhớ phải gõ cửa đấy.”
Giọng điệu không vui ấy làm Ngụy Thành cười khẩy.
“Ông vẫn còn cái tính đấy.”
Ông ta cười nhẹ.
“Những tài liệu đó là bà ấy đưa cho con à.”
Ngụy Thành lạnh lùng nói:
“Chuyện xấu ông làm tôi còn một tệp muốn thì tôi gửi luôn bây giờ cho.”
Cố Ngụy Nam tái mặt đi, giọng nói cũng không còn vững như trước.
“Thằng bé khỏe không.”
Ngụy Thành đứng dậy đặt một tấm ảnh xuống rồi rời đi.
“Ông tốt nhất đừng làm những chuyện quá đáng nếu không sự nghiệp bao năm sẽ không còn đâu.”
Bóng lưng khiêu ngạo rời đi, tính cách ấy làm ông ta rùng mình.

Lấy bức ảnh trên bàn lên nhìn, khuôn mặt giống ông ta y lúc cũng nụ cười.

Cố Ngụy Nam cười khẩy, ánh mắt đầy mãn nguyện.
“Cũng có người nối nghiệp ta rồi.”
Nhưng người vợ cũ bên cạnh nụ cười tắt đi, ông ta xé một bên đi chỉ để lại hình ảnh hai cậu con trai.

Trong lòng Cố Ngụy Nam âm mưu một chuyện đại sự gì đó.
Ngụy Thành đi đến sân bóng, mọi người trong đội thấy đội trưởng đã về vẻ mặt hớn hở hỏi.

“Bao giờ chúng ta có lịch thi đấu thế đội trưởng.”
Anh cười nhẹ.
“Tháng sau sẽ giao hữu với đội AC.”
An Đoàn nghe xong tái mặt đi.
“Thôi toang, đội đó có một đại thần mười trận thắng mười.”
Yên Á vỗ vào vai Ngụy Thành ánh mắt tự tin đáp lại.
“Đại thần gì đó tôi không biết nhưng chúng ta có một nam thần ở đây.”
Tiếng cười vang òa lên, tinh thần cả đội cũng càng thêm lớn.

Tiểu Mễ cùng Y Y giúp bưng nước, thực phẩm sau mỗi giờ nghỉ ngơi.

Vừa chạy giảng trên lớp vừa chạy đội bóng, cô mệt cả người nằm ườn trên bàn.
“Y Y tớ sắp mệt chết rồi.”
“Đúng vậy đấy, mệt thật sự ạ.”
Nhã Nhi ngồi trước, vẻ mặt thờ ơ.
“Sinh viên ngày nay toàn thích làm chuyện phiếm nhỉ.”
Y Y đã mệt còn nghe thêm câu nói khéo của cô ta, lửa giận bùng lên, trong lòng đầy phẫn nộ.

Tiểu Mễ vội ngăn lại, những lời nói ấy của cô ta sẽ tự vả lại chính mình..