Cố Ngụy Nam nhìn cậu con trai của mình cười ngượng.

Ông ta chỉnh lại cúc áo rồi vào ghế ngồi.

Ánh mắt khen ngợi tán thưởng cho chiến thắng với đội AC.

Ngụy Thành bật cười, sự khinh bỉ hiện ngay trên nét mặt của anh.
“Không phải ông là người sắp xếp cuộc đụng đó đó sao, hay muốn lấy nguồn lợi.”
Ông ta tái mặt đi, bí mật ấy sao thằng nhóc lại biết chẳng nhẽ Nhất Trạch nói ra, Cố Ngụy Nam chửi thầm trong lòng.
“Đúng là cái loại vô tích sự.”
Ngụy Thành lườm người cha vô liêm sỉ của mình rồi rời đi, mặt ông ta dày đến mức thấy ánh mắt đó của cậu con trai còn cười được.

Một tấm ảnh từ túi Ngụy Thành rơi ra, ông ta đi lại nhặt nó lên.

Hai mắt sáng bừng lên như tìm thấy một hộp kho báu lớn.
“Haha quả nhiên ông trời cũng muốn giúp ta.”
Hôm nay là thứ 7, Ngụy Thành đề Tiểu Mễ về nhà thăm mẹ anh cùng Ngụy Gia.

Cô gật đầu ngay mà không suy nghĩ gì nhiều.

Y Y ở bên cũng muốn đến nhà anh chơi, mấy tháng chưa gặp bác với thằng nhóc.

An Đoàn vội khoác tay Ngụy Thành nói:
“Đúng đấy người anh em, lâu lắm rồi tôi chưa đến nhà cậu.”
Ngụy Thành lạnh lẽo đồng ý, đến cuối buổi chiều bốn người tập hợp trước bến xe buýt số 123.


Tiểu Mễ mệt mỏi dựa vào cây cột.
“Haizz đã trễ 10 phút rồi sao hai người đó còn chưa đến.”
Ngụy Thành cười mỉm tiến lại đỡ đầu cô dựa vào vai mình.
“Bọn họ đang chạy đến kìa.”
Xe đã đến, vừa kịp lúc Android cùng Y Y bước lên xe, Ngụy Thành nhíu mày nói:
“Hai người cũng biết chọn giờ thật đấy.”
Y Y vội chỉ tay sang phía An Đoàn, cũng không phải do hắn quên mang theo balo thì đã không mất nhiều thời gian.

Cậu tủi thân, rõ ràng do Y Y trang điểm mất hai tiếng của cậu.
Tiểu Mễ phì cười, xe bắt đầu xuất phát, cô say xe, người đầy khó chịu, nôn nao.

Ngụy Thành xoa nhẹ hai bên thái dương cho Tiểu Mễ, ánh mắt an ủi.
“Em mệt thì dựa vào anh, đừng nhìn ngang mà nhìn trước thẳng đi.”
Tiểu Mễ không dám gật đầu mà nhìn chằm chằm về phía trước, trong cầu hiện lên những câu cầu nguyện.
“Mau đến đi, con sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Một tiếng sau, đến chạm 123, Tiểu Mễ nhanh chóng lao xuống dựa vào cây cột, một tiếng nôn mửa vang lên.

An Đoàn cùng Y Y đầu óc cũng quay cuồng, cậu vỗ mạnh vào Ngụy Thành nói:
“Tốt hơn lần sau tôi đưa cậu về, cái xe kia cũng kinh khủng quá rồi.”
Ngụy Thành cười mỉm tiến lại chỗ Tiểu Mễ đang dựa vào cây cột.

Mặt tái đi vì mệt mỏi, vừa xuống xe đã bị sốc nhiệt.

Anh khẽ xoa đầu nói:
“Khi cưới em anh sẽ đi mô tô.”
Tiểu Mễ bỗng tỉnh cả người nhìn chằm chằm vào Ngụy Thành đang cười tủm tỉm.
“Anh đừng có đùa em.”
Đến nhà Ngụy Thành, anh mở cửa ra, bà vui vẻ ra đón tiếp.

Ngụy Gia đi đến nhà trẻ chưa đến giờ về.

An Đoàn hí hửng vào bếp phụ giúp.

Mẹ anh khẽ gật đầu.
“Thằng bé này càng ngày càng nhanh nhảu.”
Nhìn ánh mắt Y Y đang để trên người An Đoàn bà bật cười quay sang hỏi ngụ ý với Ngụy Thành.

Anh gật đầu với suy đoán của bà.
Tiểu Mễ đến ghế nằm bẹp dí tại đó, may lúc đầu đi xe ô tô lần này đi xe buýt mới biết lợi hại.

Mẹ anh mang ly nước ấm ra cho cô, vẻ mặt quan tâm nói:
“Cháu đúng là, lần sau ở lại trên đó chứ bộ dạng thế này bác lo lắm, để bác lên thăm chứ về đây say xe thế khổ thân.”
Tiểu Mễ cố ngượng cười, đầu khẽ lắc từ chối.


Ngụy Thành đứng sau bật cười.

Anh nhìn vào đồng hồ, giờ đón Ngụy Gia đến rồi.

Năm người ra ngoài đón xe đưa trẻ về.

Nhưng chờ đến 30 phút sau vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe thường ngày đâu.

Mẹ sốt ruột gọi điện cho giáo viên.
“Xin chào, em Ngụy Gia sao mãi chưa về thế cô.”
Đầu giây bên kia vang lại một tiếng “sao có thể ạ.”
Năm người nghe xong liền đứng hình, có chuyện gì thế này.

Giáo viên nhớ lại vội nói:
“À hồi chiều có một vị đến nói là cha của bé và đón đi rồi ạ.”
“Cha” bà giật mình lùi ra sau vài bước, ánh mắt đầy đau khổ nhìn Ngụy Thành
“Cố Ngụy Nam dẫn thằng bé đi rồi.”
Sự lo lắng bủa vây mọi người, trong lúc không biết lên làm gì, một chiếc xe màu đen đi đến.

Một chiếc xe sang trọng dựng bên đường.

An Đoàn bất ngờ nói:
“Chiếc xe kia trông thật quen.”
Ngụy Thành nhìn một cái đã biết đó chính là ông ta.

Một bóng người quen thuộc từ trên xe bước xuống, vẻ mặt đầy hạnh phúc hiện lên.

Bác An sững người ra, mặt tái nhợt đi vội chạy đến.
“Cố Ngụy Nam ông đã làm gì thằng bé hả.”
Hắn ta nhìn vợ cũ của mình vẫn giống như ngày trước không khác là mấy.


Ánh mắt thờ ơ khẽ đẩy bà ra.
“Tôi đi chơi với con trai tôi thì có liên quan gì đến bà.”
Ngụy Thành tức giận tiến lại bảo vệ mẹ, ba người cũng chạy theo sau, tiến lại gần mọi người bất ngờ.
“Hóa ra hiệu trưởng là cha cửa Ngụy Thành.”
Tiểu Mễ đoán được từ trước, nhưng sự lạnh lùng của anh với cha cũng làm cô bất ngờ.

Không phải do phá sản lên mẹ anh mới ly hôn sao.

Cố Ngụy Thành mở cửa ra bế Ngụy Gia lên.
“Năm đó ông bỏ mẹ con tôi đi với người phụ khác coi như đã chết.”
Cố Ngụy Nam vẫn mặt dày nhìn hai cậu con trai của mình nhớ lại vợ thứ hai vì lạm dụng thuốc tránh thai mà không có em bé.

Ông ta vuốt nhẹ vào mái tước Ngụy Gia cười giả tạo.
“Lần sau ta lại đến dẫn con đi chơi nhé.”
Ngụy Gia liền lật mặt quát vào mặt hắn.
“Tưởng ông là bạn mẹ An nhưng không, thế còn lau tôi mới đi với ông.”
Hắn ta sững người, hồi chiều còn cười với mình sao giờ lại.

Ngụy Gia bật cười mà đáp lại.
“Nhìn bức ảnh trên xe tôi biết hết rồi.”
Cố Ngụy Nam khó tin, thằng nhóc kia có phải 6 tuổi không vậy.

Mẹ thấy ông ta đang đắc ý liền ôm Ngụy Gia vào lòng, ánh mắt hiền từ an ủi.
“Không sao đâu con, người xấu sẽ bị trừng phạt thôi.”.