"Ba mẹ, sao ông nội và các bác các cô lại ghét gia đình của mình thế ạ" Ngô Vân - con gái út của Ngô Hạn vừa thắc mắc lại hỏi sau một màn đối đầu kịch liệt ban nãy làm cho cô nhóc phải lên tiếng hỏi rõ, bản thân đã 22 tuổi cảm thấy nhất định bản thân phải hiểu rõ chuyện của gia tộc một chút, dù sao mình cũng là thành viên, một phần không thể thiếu của Ngô gia việc lớn nhỏ gì cũng phải biết dù chỉ một chút nhỏ.

Ngô Tang con trai cả mặt hầm hầm chẳng có nét cười vui vẻ nào trên mặt, hai tay khoanh tròn trước ngực như một người lớn, thay ba mẹ trả lời cho câu hỏi đầy tò mò của em gái: "Vì gia đình chúng ta giỏi hơn họ, nên chúng ta bị ghét là điều đương nhiên" ánh mắt sắc bén của cậu ta đã chứng kiến cũng như xem rõ thái độ của từng thành viên trong Ngô gia, trong lòng cảm thấy rất khó chịu với thái độ của mọi người.

Là con của ba mẹ, cậu ta nhất định phải bênh vực bảo vệ gia đình của mình.

Ngô Hạn không cảm kích con mình, nghe con cứ lải nhải bên tai chuyện vừa rồi làm ông ta tức điên lên, tháo quát một tiếng căm phẫn: "Câm miệng hết đi, tụi bây lo liệu mà nịnh hót ông già đó, nếu được lòng thì may thay tụi bây còn có nhà có tiền tiêu xài, còn không thì chuẩn bị cuốn gói cút đi.

Nhiệm vụ của tụi bây chỉ có nhiêu đó, nếu không làm xong của cải chất cao như núi sẽ thuộc về hai chị em họ Thượng rẻ mạt đó đó"
Nghe ba nói tài sản sẽ phải vơi vớt cho hai chị em nghèo khổ kia, ánh mắt đố kỵ xen lẫn mưu mô hằn lên.

Ngô Tang Ngô Vân nhìn nhau, cười gian xảo.

Vậy thì hai chị em nhà đó chuẩn bị tinh thần nghênh đón món quà bất ngờ từ hai anh em nhà họ đi.

"Hai con hãy nghĩ cách tiếp cận hai đứa đó đi, kiếm cách làm thân có lẽ sẽ khiến cho ông nội và các cô bác vừa lòng, rồi sẽ yêu thương các con.

Dù sao cũng là những đứa trẻ, không biết gì họ cũng chẳng gây khó dễ nữa" Phong Hương Nhã nói.

Hai anh em gật đầu, sau đó nghe theo lời mẹ đi tìm chị em Thượng Yến Phi bắt mối làm thân.

Cô cùng chị đi vòng ra sau hồ bơi, vì ban nãy Thượng Yến Phi lỡ làm rơi chiếc lắc tay quanh đây.

Còn Anh thì phải nói chuyện với Ngô Phỉ về việc ba mình cũng như hoạt động kinh doanh mà mình đang điều hành.

Có Thượng Yến Phi đi cùng, Anh cũng an lòng.

Cô cùng chị gái lòng vòng tìm kiếm quanh lối đi, không muốn làm phiền anh chị phục vụ cho lắm họ cũng có rất nhiều việc phải làm đâu thể bảo họ đi kiếm một chiếc lắc để rồi bỏ lỡ một khoảng thời gian làm việc, lỡ bị trách mắng thì tội lắm.

Ở góc tối sau biệt thự, bóng đen lấp ló lại có vật phát sáng, nhìn thấy Thượng Khiết My cúi người lòm còm kiếm đồ, người đó từ từ đi ra ngoài, ánh sáng chiếu rọi lên vẻ mặt chứa sự câm thù dai dẳng Đường Giả Nhi nở nụ cười man rợ tay còn cầm dao sắc nhọn, khoác trên người bộ đồ phục vụ cao cấp.

Cô ta đã bịt mũi một cô phục vụ khi bê đồ vào hầm kho, sau đó khoác lên người bộ phục vụ trà trộn vào đây.


Hôm nay cô ta xuất hiện nơi này, dùng cách này để báo thù cho những uất ức câm nghẹn mà Thượng Khiết My đã gây ra với cô ta, sắp tới đây thôi mọi oán hận đều sẽ tan biến, Thượng Khiết My cũng sẽ biến mất hahaha Ngao Trạch Vũ và tài sản của Thượng gia, Ngô gia sẽ là của cô ta, cả cái danh Nhị tiểu thư cũng sẽ là của cô ta.

Nghĩ đến, cô ta đã cười đến phát điên vì vui sướng, nét mặt tà ma dữ tợn như quỷ dữ đội lốt người, đi đến gần cô chỉ còn 1 mét nữa cánh tay cầm dao đưa lên không trung sẽ hạ xuống và...!
Ưm....ưm...!
Thượng Khiết My xoay người lại vì cảm giác có người theo sau mình, nhưng lúc nhìn lại lại chẳng có bóng dáng ai, cô khó hiểu đôi chút sau đó nhún vai chắc là ảo giác thôi.

Miệng bị bịt chặt, Đường Giả Nhi đôi mắt căm phẫn lại vừa ai oán tức điên, kế hoạch hoàn mỹ sắp thành lại có kẻ phá đám làm sao cô ta cam tâm cho bằng được chứ.

Ngô Tang nói nhỏ vào tai, bảo cô ta câm miệng sau đó thấy người kia đứng yên không còn hành động vùng vẫy nữa mới từ từ bỏ bàn tay đang bịt miệng ra, đồng thời nhận lấy khăn tay từ Ngô Vân lau vội đi giống như vừa chạm vào vật dơ phải khử trùng ngay lập tức, ánh mắt Đường Giả Nhi trở nên mãnh liệt tia hằn đỏ ở mắt càng làm cho cô ta chẳng khác nào quỷ khát máu người chỉa dao về Ngô Tang nói với giọng khó nghe: "Mày là ai, mày muốn cứu sống nó à, hôm nay tao phải giết nó, tụi bây cũng đừng hòng cản tao, cút đi, nếu không đừng trách tao"
Ngô Tang dửng dưng nhún vai nói một cách thản nhiên: "Ai muốn cứu"
"Chúng tôi đâu có bảo cô không làm gì nó đâu" Ngô Vân bình thản, xoè bàn tay ngọc ngà ngắm nghía câu nói như mặc kệ sự sống của người khác.

"Tụi bây, tụi bây có ý gì" Đường Giả Nhi vơ vơ chiếc dao về phía bọn họ, vẫn chưa hiểu rõ mục đích của đối phương là như thế nào.

Ngô Vân: "Chúng tôi có ý định này, hay là bây giờ cô cho nó một nhát dao, sau đó lại đạp nó xuống hồ như vậy tụi nó chẳng hề la hét kêu cứu, cô cũng chẳng bị phát hiện.

Thế nào chịu không?"
Đường Giả Nhi cảm thấy ý tưởng này không tồi, nếu gây tội xong cô ta cũng lo lắng không thể tẩu thoát vừa hay cao kiến của hai người trước mắt này có chút không tồi giúp cô ta có được một khoảng thời gian chạy trốn nhưng có điều hai tên trước mặt này là ai, làm sao chịu hợp tác với cô ta, liệu có phải là cái bẫy được thả ra hay không?
Ngô Tang thấy được cái sự nghi ngờ trong mắt cô ta, cười một cái nói với giọng thù hằn bọn cô đã từ lâu: "Yên tâm, cái người cô muốn giết cũng gây thù với chúng tôi.

Hôm nay thấy cô nghĩa hiệp diệt trừ tà ma cho nên mới có ý định xin nhờ giúp một tay, cô yên tâm chúng tôi sẽ bảo đảm cho cô rời khỏi nơi này một cách an toàn khi làm xong việc"
Lời nói này mới khiến cho Đường Giả Nhi ngu ngốc hoàn toàn tin lời.

Cô ta gật đầu sau đó đi về phía cô, Ngô Tang và Ngô Vân đập tay nhau vui mừng tính toán trong lòng.

Đã có người ra tay thì bọn họ chỉ cần núp trong đây xem Thượng Khiết My chết mà thôi.

Một màn kích thích thị giác, đây là lần đầu được xem cảnh giết người ngoài đời có chút hưng phấn mong đợi nha, chỉ cần loại bỏ một tên thì còn một tên chị cũng sẽ dễ dàng loại đi hết.

Thấy vật phát sáng gần bụi hoa, Thượng Yến Phi vui mừng, xoay người hưng phấn nhảy lên một cái định báo cho cô hay nhưng ngay chính khoảnh khắc vui mừng ấy, cô đã thấy một người cầm dao đứng ngay phía sau em gái mình, tim Thượng Yến Phi như muốn rớt ra ngoài.

Bàng hoàng hô lớn "TIỂU KHIẾT" Đường Giả Nhi giơ tay lên hạ xuống *Phốc* máu tươi bắn lên mặt và cổ tay cô ta, cô ta vốn dĩ sẽ rất vui nhưng cô ta lại không vui nổi vì người cô ta đâm lại chẳng phải là người cô căm ghét Thượng Khiết My mà là chị gái Thượng Yến Phi.

Sau khi thét một tiếng lo sợ lên, Thượng Yến Phi ngay lúc đó chẳng hề nghĩ ngợi điều gì, trong đầu chỉ là một mảnh trắng cùng mớ hỗn độn, bỏ mặc tất cả mọi thứ kể cả sự sợ hãi của bản thân lao đến ôm chầm lấy em gái nhỏ bao bọc bằng toàn thể cơ thể mình, cô còn chưa kịp quay lại đã thấy chị gái ôm mình sau đó một mùi máu tươi sộc lên mũi, nhìn chị gái đau đớn sắp ngất đi, ánh mắt cô sợ hãi tay chân run rẩy luống cuống giọng nói cũng mất bình tĩnh theo.


"Chị ơi, chị ơi chị sao vậy, máu là máu...Chị Phi Phi..." cô nói trong vô vọng, cảm giác bản thân như rơi xuống hố sâu không tài nào ngoi lên được.

"Mày đi chết điii" Đường Giả Nhi rút dao đang cấm sâu trên lưng Thượng Yến Phi ra, máu tươi một lần nữa bắn tung toé, ngay lúc con dao rút ra Thượng Yến Phi cảm giác lưng mình như phi ra ngàn mảnh đau không thấu nổi, Đường Giả Nhi chẳng khác gì trâu gặp vải đỏ cầm dao chém tới, Thượng Yến Phi cố gắng nhịn cơn đau đang xé nát thân thể này, đỡ cho cô thêm một nhát, nhát dao chém vào cánh tay máu tươi bắn tung khắp nơi trên bờ hồ đọng nước, máu tươi búng lên mặt cô từng giọt từng giọt.

Váy trắng của Thượng Yến Phi nhuộm màu đỏ rực như đoá hoa bị máu tươi nhỏ giọt nhuộm lên cái trắng tinh khôi của đoá hoa nhài thuần khiết.

Đường Giả Nhi như một con quỷ điên đang điên cuồng mất lý trí, lần này nhắm chuẩn xác chém vào cánh tay cô tay một nhát rồi lại thêm một nhát sâu nữa, cô đỡ chị gái đang dần mất thăng bằng lùi về sau khi Đường Giả Nhi đang không ngừng tấn công tới, chạy đâu cũng chẳng thoát khoảng cách ngày càng ngắn mà cách bờ hồ chỉ còn mấy bước chân, ngay lúc bản thân dần kiệt sức Cô gân cổ hét lớn: "Cứu tôi với..."sau đó một tiếng *ầm* vang lên nước bắn tung lên một lượng nước dồn vào mũi cô, cô ho ngoi lên ho sặc sụa, cả hai chị em đều bị cô ta đẩy xuống hồ một cách ngang tàn.

Hồ nước trong veo tĩnh lặng, giờ đây máu tươi phũ cả một màng.

Thượng Yến Phi vì đau mà ngất đi, hồ nước chẳng còn một màu xanh hy vọng mà là màu đỏ đau đớn.

Cô không biết bơi, ngoi lên rồi lại bị chìm xuống, nước không ngừng tràn vào miệng cô.

Còn Thượng Yến Phi đã hoàn toàn mất nhận thức, chìm xuống đáy hồ không giẫy giụa.

"Mau bắt cô ta, cô ta giết người.

Ông nội, bác cả bác hai có người giết người"
"Giết người rồi, bới người ta, mau đến cứu người đi"
Đường Giả Nhi không ngờ đến rằng hai tên ngỏ ý hợp tác với mình ban nãy giờ đây lại lật mặt phản bội cô ta như vậy, hai người này cho cô ta một nhát dao trí mạng.

Cô ta vùng vẫy nửa ngày cũng chẳng hề thoát ra được mà còn bị bẻ tay ngược ra sau khiến cô ta đau đến chảy mồ hôi ròng ròng.

Mọi người nghe có tiếng kêu thất thanh, hốt hoảng cùng tò mò đi về hướng phát ra âm thanh vang trời ban nãy.

Đến nơi, mọi người chấn động la hét toáng lên hoảng loạn xung quanh ngày càng nặng nề, Ngô gia mặt ai nấy đều lâm vào hốt hoảng tay chân run rẩy.

Ngay lúc thấy cô dưới nước cùng màu nước đỏ thẫm này Ngao Trạch Vũ cùng Ngô Tần và Ngô Phỉ đã thất hồn lần lượt nhảy xuống.

Cô không biết bơi, uống rất nhiều nước, nước lẫn vào nhát chém trên cánh tay khiến cô đau không nói nên lời, cô vẫn còn muốn tỉnh táo nhưng vết thương cứ hành hạ người khác, chị cô còn chưa biết tình trạng thế nào, cô không thể bất tỉnh.


Không thể!
Ngao Trạch Vũ ôm cả người cô ta, thấy máu nơi cánh tay, hai nhát sâu đủ để chảy máu đến chết người.

Máu vẫn không ngừng tuôn ra, bàn tay bịt miệng vết thương đã ướt đẫm vẫn không thể ngăn lại, Vân Ngạn cởi áo khoác ngoài khuỵu chân xuống lấy ống tay áo buột chặt vết thương.

"Em nghe Anh nói không, đừng ngủ mà, tỉnh táo đi Nha Đầu" giọng bất an lo lắng cùng sự sợ hãi hiện lên qua đôi mắt Anh.

Cô đau đớn làm gì còn sức trả lời chỉ có thể nhăn mặt lắc đầu, cái đau cùng máu chảy khiến mặt cô tái nhợt đi, đôi mắt muốn ngủ nhưng cô vẫn ráng tự nhủ bản thân kiên cường, cắn lấy môi dưới đến chảy máu để tìm kiếm sự tỉnh táo qua cơn đau.

Anh thấy máu nhỏ qua khoé môi, tách lấy hàm răng đang tự làm bản thân mình bị thương của cô, đồng thời đưa cánh tay săn chắc, nói: "Đừng làm vậy, nếu em muốn bản thân tỉnh táo hãy cắn Anh đi" không nói hai lời, liền chen cổ tay vào miệng cô, cô mơ màng cứ tưởng tay mình liền không nhân nhượng cắn mạnh xuống.

Nhưng lý trí cho dù vững vàng thế nào thì tình trạng đã rơi vào giới hạn, máu ra quá nhiều đầu quay cuồng và rồi cô ngất đi trong lòng ngực Anh.

Tình hình Thượng Yến Phi không ổn, Ngô Phỉ ôm cháu gái từ hồ lên, Ngô Tần lên bờ trước đón nhận Thượng Yến Phi từ tay bế lên, đặt bên bờ hồ.

Thượng Yến Phi hoàn toàn mất nhận thức, gương mặt tái nhợt, máu loang lổ ra cả sàn làm cho Ngô Tần tái mặt.

Ngô Phỉ hét lớn: "Mau gọi cứu thương, nhanh lên"
Ngô Tuyết và Thượng Minh Lữ chạy đến đã thấy hai cô con gái bảo bối máu chảy không kiềm được, gương mặt không chút huyết sắc khiến cho ông bà tay chân bủn rủn quỳ rạp xuống: "Phi Phi, Tiểu Khiết, hai con làm sao vậy, sao máu lại nhiều như vậy.

Hai con đừng làm mẹ sợ mà hu hu hu Minh Lữ, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì đúng không, ai đã làm hai bảo bối của mẹ như vậy, là ai hả"
Ngô lão gia kích động, sức khoẻ báo động gấp ông cụ ôm lấy ngực thở dốc, cháu của ông vừa nhận về đã hứa là sẽ bảo vệ cuối cùng lại thành ra như vầy.

Anna Chư Cầm nhìn máu ngày càng loang ra nhiều mà sợ hãi một phen, Ngô Phương vội vàng cầm lấy khăn lông đưa cho Ngô Phỉ bịt chặt vết thương sau lưng và cánh tay của Thượng Yến Phi để ngăn máu chảy ra, nguy hiểm đến mạng sống.

Ngô Chử Đồng nhìn thấy người được Ngô Tang và Ngô Vân kiềm chế một góc, tức giận nghiến răng đi lại, cho Đường Giả Nhi một cái tát vang vọng, tay chân muốn đánh người lại được Lữ Ninh Ninh kéo về.

Ngô lão gia đi đứng khó khăn, chống gậy đi đến, ông cụ thực sự muốn cho cái người trước mặt này một quyền để tiễn cô ta về với trời.

Nhưng khách khứa còn ở đây không thể hành động thô lỗ, Thượng Minh Lữ lúc này mới để ý đến, ông đi đến ngồi xuống mới nhìn thấy rõ mặt người, lúc đầu ông hơi giật mình với dáng hình quen thuộc, luôn cầu mong là không phải nhưng cuối cùng vẫn là làm ông thất vọng tràn trề không ngờ rằng Đường Giả Nhi người đã từng được họ cưng chiều như công chúa, xem là con gái ruột, lại làm ra cái chuyện thất kinh sợ hãi này, trong lúc phẫn nộ ông lại cho cô ta thêm một bạt tai, chỉ vào mặt cô ta đồng thời cao giọng chất vấn, ông đã cầu trời là không phải nhưng cớ sao, cớ sao lại oan nghiệt như vậy: "Mày...sao mày lại làm ra thể loại chuyện này, những lần trước mày làm với Tiểu Khiết tao đã niệm tình xưa bỏ qua cho mày, bây giờ mày lại muốn lấy mạng hai đứa con gái của tao.

Lúc trước biết mày không phải là con ruột, tao vẫn yêu thương và xem mày như là con gái ruột, uổng công cho những gì tao và mẹ mày giành cho mày.

Mày tham lam muốn có tất cả như vậy sao hả, máu mà đang chảy trong người có phải là dòng máu người hay đó là dòng máu của ác quỷ"
Đường Giả Nhi nhìn ông bằng ánh mắt thù hằn, nụ cười man rợn làm người khác phải rùng mình: "Vì sự bất nhân tính mà các người đã làm với tôi mới khiến dòng máu con người của tôi trở thành ác ma quỷ dữ, chính các người dồn tôi vào đường cùng khiến dã tâm của tôi ngày càng mãnh liệt như vậy, là do các người ép tôi" cô ta hét lên ai oán nhìn Ông và rồi đưa cái nhìn gầm hét với mọi người, cô ta cười tiếng cười vong vọng manh mảnh giữa đêm khuya khiến người ta không rét mà rùng người.

"Thì ra cô ta là đứa con cóc ghẻ muốn ngồi ghế công chúa" Ngô Chử Đồng một bên chế giễu.


Ngô lão gia liếc nhìn Ngô Tang và Ngô Vân bên cạnh, thấy gương mặt muốn được khen kia ông cụ chán ngắt, quay sang ra lệnh Phương Sơ Khán: "Dẫn nó đến phòng kho, trông chừng cho kỹ.

Ngô Phỉ sẽ giải quyết chuyện này"
Ngô Tang, Ngô Vân thụt hẳn, cứ ngỡ được khen ai ngờ là công cóc.

Đường Giả Nhi vùng vẫy, đầu tóc cô ta rối bời chẳng khác gì một con mụ điên: "Hai người này cũng hợp tác với tôi, nói với tôi đâm hai đứa kia sau đó đẩy xuống hồ để không ai đến cứu, sau đó sẽ bảo đảm cho tôi rời khỏi chỗ này.

Các người không thể bắt một mình tôi đi được, buông tôi ra, các người buông tôi ra"
Tiếng la hét xa dần, Ngô lão gia nhìn anh em Ngô Tang với ánh mắt cảnh cáo: "Ta mong rằng hai đứa không liên quan, nếu có...thì cùng ba mẹ các ngươi cút về nơi mình đang sống lúc trước đi"
Ngô Tang, Ngô Vân nhìn ánh mắt của ông cụ mà chột dạ, cúi đầu liên tục vâng vâng dạ dạ.

"Xe cứu thương đến rồi" một người hét lên.

Ngô Tần bế Thượng Yến Phi một thân máu me đứng lên, tay Ngô Phỉ bịt chặt miệng vết thương ở lưng, chiếc khăn giờ đây cũng là một mảnh vải đỏ tươi sộc mùi tanh.

Ngao Trạch Vũ cũng bế cô từ đất lên, thấy Vân Ngạn tay bịt vết thương ở tay cô cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao tính mạng của cô mới là quan trọng.

Đưa lên xe cứu thương, Anna Chư Cầm ngăn cản hành động theo bác sĩ lên xe của Ngô Tần và Ngô Phỉ: "Anh và Anh cả thay quần áo rồi hả đến bệnh viện sau, em và Chử Đồng sẽ thay Anh chăm sóc hai đứa bé.

Còn tiệc thì cứ để Chị cả sắp xếp tàn tiệc"
Một thân ướt đẫm, Ngô Tần Ngô Phỉ mới gật đầu đồng ý Vân Ngạn nhìn Anh không hài lòng mấy: "Ướt như vầy còn muốn tranh?"
Anh mệt người, không thèm để ý đến hắn, buột miệng thốt ra: "Ướt kệ mẹ tôi, im cái miệng của Anh lại đi đồ cáo già đê tiện" Vân Ngạn bị chửi đến hoá ngơ, tiêu hoá được lượng từ mắng người này mới khiến cho hắn khói bóc đỉnh đầu, Vân Ngạn lườm nguýt sau đó định leo lên xe đi cùng với cô nhưng người nào đó đã nhanh hơn hắn, leo lên đồng thời tốt bụng giúp bác sĩ...đóng cửa xe lại, nhốt hắn bên ngoài, xe lăn bánh bỏ lại gương mặt đen như đít nồi.

Tàn tiệc được Lữ Ninh Ninh thu xếp, khách khứa ra về không còn một ai, Mẫn gia vui thầm vì thoát cái nạn đổ rượu lúc đầu tiệc, giờ đây vui hơn khi thấy hai con nhải ranh gặp chuyện, người nên vui nhất là Mẫn Phương Kiều nhưng giờ trông cô ta không vui cho mấy, vui làm sau khi Anh bế con nhỏ đó đi.dịu dàng chăm sóc ân cần xung quanh con khốn đó toàn là ông trùm kinh doanh có máu mặt thương trường, nhân vật có tiếng tăm như Vân Ngạn cũng phải co chân chạy theo làm ** li cho nó, dựa vào cái gì mà nó được đối đãi hậu hĩnh như vậy.

Mẫn Phương Kiều giậm chân sau đó hầm hực bỏ đi, chuyện này cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng, đi đến cổng thấy anh em Ngô Tang đứng hóng hớt, ẩn ý hiện lên khoé mắt cô ta có ý cười gian trá, cười giả mạo một chút trước: "Chào nha, mình là Mẫn Phương Kiều, là hôn thê của Ngao Trạch Vũ"
Ngô Vân liếc cô ta như không để vào mắt: "Hôn thê thì kệ cô chứ, nói với chúng tôi làm gì, có quen biết gì nhau đâu tự dưng lại khoe hôn thê gì chứ"
Ngô Tang kéo em gái mình chuẩn bị bước đi lại nghe Mẫn Phương Kiều nói: "Là hôn thê của người bế Thượng Khiết My" lúc này bước chân của hai người mới dừng lại, sau đó nhìn Mẫn Phương Kiều ngờ vực: "Cô có ý gì, sao lại nói với bọn tôi chuyện này" Ngô Tang nói.

Mẫn Phương Kiều như ủy khuất, vén tóc ra sau gáy dáng vẻ bị bắt nạt tủi thân nhiều tâm sự mà chẳng ai thấu: "Tôi thấy hai người là anh là chị của Thượng Khiết My, mong rằng sau này hai người khuyên em ấy đừng bám lấy hôn thê của tôi nữa"
Ngô Vân cảm thấy cô gái này quả thực đáng thương liền nghĩa hiệp ra tay cứu giúp: "Nếu cô đã tin tưởng thì cô cho chúng tôi liên lạc, sau này nó có phiền cô thì cứ nói với bọn tôi"
"Tôi là Ngô Vân, còn đây là Anh trai tôi - Ngô Tang"
Mẫn Phương Kiều nhanh tay trao số liên lạc, đồng thời nhìn Ngô Tang ẩn ý nói: "Sau này có chuyện gì thì cứ LIÊN LẠC, GIÚP ĐỠ LẪN NHAU" Ngô Tang hiểu rõ lời trong từng lời nói, chỉ có Ngô Vân ngốc nghếch hiểu theo nghĩa đơn giản được phơi bày.

Mẫn Phương Kiều hài lòng, đã có được kết quả mình mong muốn lắc mông rời đi, vậy là kết nạp thêm một đồng minh nữa, sau này có người giúp đỡ ra tay cũng dễ.

Mong là đồng minh này của cô ta sẽ mang lại kết quả khả quan hơn, nhìn anh em nhà họ, cô ta cũng có chút tín niệm, đặc biệt là cái tên Ngô Tang kia..