Khi cô bước vào trang viên, hai cây táo trong trang viên đã kết thành quả táo đỏ rực, cà rốt trong đất cũng có thể được thu hoạch rồi.

Hứa Nặc nhìn đường kinh nghiệm, quả quyết đào cà rốt ra bán hết, sau đó buồn phiền ngửa đầu nhìn quả táo trên cây.Đây cũng quá cao rồi, cô với không tới.


Túi lưới cán dài trong hệ thống cửa hàng chuyên dùng để hái trái cây bây giờ cô cũng không mua nổi, cho dù mua được, cô cũng không có sức lực đi hái xuống.Cô cũng quá thảm.Hệ thống trang viên ngược lại có thể một nút hái được, nhưng một cây ăn quả một nút hái năm mươi tiền vàng, giá cả thật sự là hơi cao một chút.

Một cây táo của cô thu hoạch một lần chỉ có sáu mươi tiền vàng, đó không tính là tiền của hạt giống cây táo.

Một gốc cây táo chỉ có thể thu hoạch ba lần, cũng chính là sáu mươi quả táo một trăm tám mươi tiền vàng, nếu sử dụng ba lần một nút hái phải tiêu phí một trăm năm mươi tiền vàng, lại khấu trừ hai mươi tiền vàng hạt giống cây ăn quả, một cây cô cũng chỉ có thể thu hoạch mười tiền vàng cùng một ít giá trị kinh nghiệm, một ít củi đốt mà thôi.Bận rộn lâu như vậy, chỉ vì mười đồng tiền vàng sao?Nếu đổi lại là Hứa Nặc trước kia cũng sẽ không làm, nhưng bây giờ cô cũng không có cách nào, bản thân không hái được táo chỉ có thể nhờ cậy hệ thống, cũng chỉ có thể an ủi mình một chút, tuy rằng đồng vàng không kiếm được bao nhiêu nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm.Sau khi xây dựng tâm lý tốt cho chính mình, Hứa Nặc chọn hai cây táo sử dụng một nút hái.

Trong chớp mắt, tất cả bốn mươi quả táo trên cây rơi xuống giỏ trên mặt đất, tiền vàng dư của cô giảm một trăm.Hứa Nặc yên lặng che ngực mình lại.Đau lòng.Cô chịu đựng đau lòng bán tất cả táo và cà rốt, sau đó lại một lần nữa mua hạt giống cà rốt trồng xuống.

Sau khi hạt giống cà rốt cuối cùng được trồng xong, cô thành công lên tới cấp ba.Trang viên cấp ba sẽ mở khóa chăn nuôi, đầu tiên mở ra chính là nuôi gà.


Nuôi gà trước tiên phải bỏ ra một trăm tiền vàng mở ra một ổ gà, một ổ gà có thể nuôi sáu con gà, một con gà năm mươi tiền vàng, mỗi con gà mười hai phút đẻ một quả trứng, một quả trứng có thể bán ba tiền vàng.

Trứng cũng giống như trồng rau, nếu không kịp thời nhặt trứng, sau đó gà mái sẽ không tiếp tục đẻ trứng.

Hứa Nặc không biết một ngày mình có bao nhiêu cơ hội có thể vào trang viên, nhưng hiện tại cô cũng không thiếu vật liệu, so với vật liệu mà nói, giá trị kinh nghiệm của trang viên đối với cô quan trọng hơn.Bây giờ tiền vàng của cô không nhiều, còn không đủ nuôi gà, cho nên cái này chỉ có thể tạm thời đặt sang một bên.Ánh mắt Hứa Nặc rơi xuống những thứ khác sau khi mở khóa cấp ba.

Đến cấp ba, rau xanh được mở khóa trong đất.

Hạt giống rau xanh ba tiền vàng một hạt, giá bán là bốn tiền vàng, lợi nhuận không cao.


Mà trái cây là dâu tây.

Cây giống dâu tây không đắt bằng táo, ngược lại nó rẻ hơn một chút, mười lăm tiền vàng một cây, một cây dâu tây có thể kết sáu quả dâu tây, giá một quả dâu tây cũng là ba tiền vàng.Mặc dù dâu tây cũng có lợi nhuận không cao, nhưng khi lớn, cây nó thấp, thời gian phát triển còn ngắn, so với hai ngày mới chín một quả táo, bốn giờ dâu tây sẽ chín quả thực là thiên thần nhỏ.Hứa Nặc nhanh chóng dùng toàn bộ ba mươi tiền vàng còn sót lại của mình để mua cây giống dâu tây.

Hai cây dâu tây đến tay được cô trồng trong đất, chỉ chốc lát sau cô đã nhìn thấy cây dâu tây mới trồng có thêm hai lá non.Có dâu tây rồi, thực hiện tiền vàng tự do ở trong tầm tay.Nắm tay.Hứa Nặc trồng dâu tây xong liền ra bờ sông rửa tay, tuy rằng vào trong trang viên làm việc chỉ là ý thức của mình, nhưng cho dù chỉ là ý thức, rửa tay cũng vô cùng quan trọng.Cô đang xoa ngón tay vui vẻ chờ đợi bốn giờ sau khi dâu tây chín, ngay lập tức cảm thấy nặng ở trên bụng mình.Hứa Nặc mở mắt ra liền nhìn thấy trên bụng mình đang đặt một cái chân ngắn, kẻ chủ mưu khiến cô hoàn hồn chính là anh trai của cô.

Anh trai bây giờ chân tay vẫn thẳng, nằm ngửa ngủ như cũ, miệng thỉnh thoảng còn hơi nhúc nhích một chút, giống như là nằm mơ thấy cái gì ngon.Loại cảm giác này kỳ thật rất mới lạ, dù sao hai đời trước cô đều là con gái độc nhất, đời này có một anh trai nhỏ, nhưng cô lại thức tỉnh ký ức hai đời trước, đối với anh trai nhỏ này đột nhiên có loại ảo giác nhìn em trai nhỏ.Cô đẩy chân anh trai nhỏ ra, nhìn anh trai nhỏ trở mình ôm lấy mình.Hứa Nặc: ".......!”"Ôi~."Tống Úc Hòa bên cạnh đang thu một mũi cuối cùng, buồn cười nhìn Hứa Nặc một cái: "Con tuổi còn nhỏ có cái gì đáng phiền muộn, còn thở dài, bà còn phiền muộn đấy.”Hứa Nặc nhìn bà: "Bà nội, phiền muộn gì?”Trong này hình như có chuyện.Tống Úc Hòa liếc nhìn cháu gái nhỏ nhiều chuyện, cười một tiếng không nói.Hứa Nặc nháy mắt một cái.Bà nội của cô thực sự có chuyện..