Nhưng dù thế nào thì Lê Ngọc Quế cũng không hối hận, bởi vì chỉ có cô ta mới biết rõ, nếu gả cho Hàn Liệt kia chính là đường chết, chỉ có từ hôn thì cô ta mới có thể có một tương lai tươi sáng!

Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở đời trước, Lê Ngọc Quế nở nụ cười hài lòng.

........

Nếu mua thuốc, vậy không cần đi bệnh viện, cứ tới huyện thành rồi trực tiếp chạy về phía ga tàu hỏa là được.

Quân khu của Hàn Liệt ở An Thành, cách nơi này chừng hai tỉnh, ngồi xe lửa nhanh nhất cũng cần hai ngày một đêm mới đến nơi.

Ga tàu hỏa rất đông người, Liễu Tố Tố chưa tiến vào, cô mang theo mấy đứa nhỏ chờ ở bên ngoài, chờ đến khi Hàn Liệt mua xong vé, đã nghe thấy anh nói: “Còn nửa giờ nữa sẽ kiểm phiếu.”

Liễu Tố Tố gật đầu, hỏi anh: “Ở quân khu bên kia chắc cũng có tòa lầu bách hóa, chúng ta qua đó mua vài thứ mang đi.”

Tuy Hàn Liệt được chia phòng ở trong quân khu, bên đó có người ở dài hạn nên đồ đạc vẫn khá đầy đủ, chẳng qua hiện giờ đột nhiên có thêm ba người, đồ vật nào cũng cần nhiều hơn.

Lại nói, nhìn bộ dáng vụng về của anh, Liễu Tố Tố cũng không trông cậy vào phòng bếp trong nhà anh có thể sử dụng được, nói không chừng còn không có nồi để nấu ăn.

Hàn Liệt gật đầu: “Có, đến lúc đó khi chúng ta xuống xe lửa đi ngang qua huyện thành sẽ có.”

Lời này rất rõ ràng, nơi đóng quân của anh cách xa huyện thành chừng vạn dặm, nói vậy cũng đủ hiểu nơi này hẻo lánh đến mức nào, thế nhưng Liễu Tố Tố đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, cho nên cô cũng không quá kinh ngạc.

Rất nhanh, trên loa đã truyền đến âm thanh kiểm phiếu.

Hàn Liệt nói: “Chúng ta đi thôi.”

Liễu Tố Tố đưa đồ vật trong tay cho anh: “Anh mang theo hai đứa nhỏ vào trước đi.”

Trải quá trình huấn luyện trường kỳ hàng năm trời, cơ bắp của Hàn Liệt đã trở nên mượt mà, không chút khoa trương.

Thế nhưng đừng nhìn dáng người anh cân đối như vậy mà nghĩ rằng sức lực bình thường, một đống gánh nặng to to nhỏ nhỏ trên tay anh như không có trọng lượng, thậm chí anh dùng một bàn tay cũng có thể nhấc hết tất cả chúng nó lên.

Sau khi nghe Liễu Tố Tố nói như vậy, anh cho rằng cô không yên tâm về hai đứa nhỏ của mình nên cũng không nói cái gì, chỉ mang theo Niệm Tô và Chiêu Đệ tiến về phía trước.

Nhưng nào biết Liễu Tố Tố muốn rảnh tay chỉ vì túm chặt hai nhóc con nhà mình. Trang Trình bị mẹ túm, cảm thấy không thoải mái, thằng bé vặn vặn mông: “Mẹ, mẹ túm con làm gì vậy?”

“Mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa.” Liễu Tố Tố ngẩng đầu lên, xác định ba người Hàn Liệt không nghe được, lúc này cô mới mở miệng nói.

Trang Tiền ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”

Cô nghĩ một lát để chọn lọc từ: “Hai đứa còn nhớ ngày hôm qua lúc ở nhà, chú Hàn cho các con kẹo sữa thỏ trắng không?”

“Nhớ rõ nhớ rõ!” Đương nhiên là hai đứa nhớ rõ rồi, kẹo sữa thỏ trắng ăn ngon như vậy, tối hôm qua chúng nó còn nằm mơ được ăn kẹo sữa thỏ trắng nữa!

“Thế chú Hàn đối xử tốt với hai đứa như vậy, có phải Tiểu Tiền Tiểu Trình cũng muốn báo đáp chú hay không?”

Trang Trình không cần suy nghĩ đã gật gật đầu, nhưng Trang Tiền lại nhận ra trong lời nói của mẹ chúng có ẩn ý, nó không vội gật đầu mà mở miệng hỏi: “Mẹ, báo đáp như thế nào?” Chẳng lẽ muốn nó mua kẹo sữa thỏ trắng cho chú Hàn ư? Điều này khó mà làm được, bởi vì nó không có tiền!

Tiểu thần giữ của lập tức nhạy bén mở to hai mắt nhìn mẹ.

“Đương nhiên là không phải, tốt xấu gì chú Hàn của các con cũng là phó đoàn trưởng, sao có thể ngấm ngầm muốn các con mua kẹo cho chú ấy được?”

Vậy là tốt rồi.