Đến cửa, Tô Duệ quay đầu nhìn mảnh đất trơ trọi ở trước mắt một lần nữa, không có hàng rào sân vườn thật sự không có cảm giác an toàn, dường cái gì cũng đều có thể đột nhập vào vậy.

Cô nhấc chân đẩy cửa vào nhà, đặt thùng gỗ xuống, lấy cái ghế nhỏ cho Lâm Niệm Doanh ngồi. Tô Duệ cúi người ngồi xổm ở trước mặt cậu bé, tháo giày cỏ trên chân cậu bé xuống, nhìn vết thương trong lòng bàn chân một chút, chậc, lại rách da rồi.

“Đau không? Nam tử hán nhỏ của chúng ta.” Tô Duệ gảy gảy chóp mũi của cậu bé, trêu đùa nói.

Lâm Niệm Doanh huhu sụt sịt mũi: “Đau!”

Tô Duệ đứng dậy tìm quanh thấy nửa bình nước màu tím ở một góc trên bệ cửa sổ, giúp cậu bé rửa một lần: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, thím nướng cá cho con ăn.”

“Mẹ, con thì sao, không có phần của con sao?” Tiểu Hắc Đản gấp gáp nói.

“Hả, con cũng không phải là người thân của chúng ta mà lại cho con ăn uống thì có phải mẹ đần không?” Tô Duệ xách cá vào giữa phòng bếp phía tây, lấy một nắm cỏ mềm đốt lửa rồi từ từ kê củi vào.

“Từ khi nào con không phải người thân của mẹ rồi thế?” Tiểu Hắc Đản run sợ.

Lửa từ từ bốc lên, Tô Duệ đi ta ngoài cửa nhặt những đoạn tre bị vứt ở ngoài quay về làm hai cái kiềng ba chân, Tiểu Hắc Đản cũng bước đi theo truy vấn: “Mẹ, mẹ nói đi, sao con lại không phải người thân của mẹ rồi?”

“Anh trai con là con mẹ, con cũng là con mẹ, con cũng không nhận anh trai, còn nhận mẹ sao?”

Tiểu Hắc Đản gãi đầu có chút mờ mịt, mẹ nói hình như không sai, nhưng hình như cũng không đúng, đến cùng là chỗ nào không đúng chứ, nhưng cậu bé cũng muốn không hiểu, chỉ cố chấp nói: “Mẹ là mẹ của con!”

“Thế đó có phải là anh trai con không?” Tô Duệ hếch cằm chỉ về Lâm Niệm Doanh đang ló đầu ra quan sát từ trong phòng khách, cầm đao chẻ năm đoạn trúc ra rồi xiên hai con cá lên, gác lên giá nhỏ để nướng.

Tiểu Hắc Đản mím miệng không nói.

Tô Duệ liếc cậu bé một cái, cũng rất quật cường đấy.

Bôi dầu rắc muối lên, lật qua lật về xoay vòng, Tô Duệ từ từ phát hiện một sự thật, cô cho rằng dị năng hệ hỏa vốn không còn tồn tại nữa hình như... cũng đã theo cùng.

Những sợi năng lượng quen thuộc như có như không đang chảy trong cơ thể. Tô Duệ nhắm mắt lại cảm nhận, thử điều động nó.

Tiểu Hắc Đản thấy mẹ thật sự không để ý đến cậu bé, trong lòng hơi do dự có bên gọi tên nhóc kia một tiếng anh trai không, nhưng mà thấy cá trên lửa càng lúc càng đen, mùi khét càng lúc càng nồng, một chút do dự này lập tức tan biến theo mây khói.

Đôi mắt của nhóc con đảo qua đảo lại nhanh chóng rồi xách giỏ trúc sau cửa lên, nhanh chóng đựng hai con cá vào, quay đầu liếc nhìn Tô Duệ đang ngồi trước lửa không nhúc nhích, trừng mắt nhìn Lâm Niệm Doanh tiến tới, cảnh cáo nói: “Dám hét lên, đánh anh đấy!”

Kéo cái giỏ bước qua ngưỡng cửa, Tiểu Hắc Đản tuyên cáo với bên trong phòng: “Mấy người không cần tôi, tôi cũng không cần mấy người, hừ! Nhà bà Vương đang thiếu trẻ con, tôi đi làm cháu trai cho bà ấy.”

Kéo giỏ chạy một đoạn rồi quay đầu, thấy cửa vẫn im ắng không một ai đuổi theo, nước mắt của nhóc con chực trào ra.

“Bà Vương, huhu...bà Vương...”

Nhà họ Vương.

“Tiểu Ninh” Bà lão thả đế giày đang khâu một nửa trong tay xuống, hỏi con dâu đang se chỉ: “Con nghe xem, có phải trước sân có tiếng của Tiểu Hắc Đản phải không.”

Trương Ninh dừng bánh xe đang quay trong tay, yên lặng nhe ngóng rồi thả sợi bông xuống, vừa phủi phủi sợi bông dính trên áo quần vừa nói: “Con đi nhìn xem.”