Triệu Khác khó hiểu nhìn Chu Trường Cung một cái, cái gì gọi là “Cậu cũng biết”.

Nếu không phải lúc chọn người đã từng nhìn thấy hồ sơ của Lâm Kiến Nghiệp, anh đều không biết người giỏi kinh kịch và có làn da đen giống bùn than như Lâm Kiến Nghiệp lài là em trai của Lâm Hồng Quân tiếng tăm lừng lẫy ở học viện không quân mấy năm trước.

Ngoài ra, anh và anh em nhà họ Lâm, một người có cùng chí hướng nhưng có duyên gặp gỡ ở hội đồng hương, một người khác tuy rằng cũng ở một đơn vị, nhưng anh ở đoàn trinh sát, Lâm Kiến Nghiệp ở đoàn pháo binh, nếu như không phải vì nhiệm vụ lần này thì hai người có lẽ sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài.

Nếu không có lần gặp này ……thì Lâm Kiến Nghiệp cũng sẽ không hy sinh ở biên cảnh.

Triệu Khác cười khổ, ánh mắt không tự chủ rơi lên người đám trẻ con.

Khu gia quyến vừa mới xây được một nửa ở đối diện dòng suối, cách nơi này có bảy tám dặm đường, cũng không biết hai đứa nhóc chạy bao nhiêu lâu trong mưa mà quần áo trên người ướt hết, giày trên chân cũng mất rồi, trên đường có lẽ cũng bị trượt ngã mấy lần. Trên người đứa lớn dính đầy bùn đất, đứa nhỏ còn thảm hơn, giống như một chú lợn con đang lăn lộn ở trong chuồng lợn.

Đứa lớn quay đầu lại, kéo đứa nhỏ đến phía trước người phụ nữ. Triệu Khác vừa muốn xoay người đi lấy áo mưa thì khoé mắt nhìn thấy đứa nhỏ ngồi phịch xuống giữa hố bùn, vỗ vào hai bên đùi nhỏ rồi khóc, bắt đầu buồn bã xướng kịch: “Mầm cây nhỏ, lớn bên kênh, bốn năm tuổi, không có cha ~ bị người bắt nạt, cỏ hoang nhỏ, lớn trong ruộng, ba năm tuần, mẹ muốn gả người ~ bị vứt bỏ rồi, thương cho đứa con bé bỏng đen nhẻm, còn không bằng cải trắng lớn trong lòng đất, nào có năng lực nuôi dưỡng ông bà……”

Người phụ nữ run rẩy chỉ tay vào cậu bé: “Ngậm miệng! Cha con chưa có chết! ”

Nói xong, mắt trợn lên ngất đi.

Đứa trẻ trừng đôi mắt to, mở miệng xướng một lời kịch thật dài, kêu lên: “Mẹ à —— con vừa mới không có cha, mẹ cũng không thể chết nha nha nha nha ”

“Chị dâu! Chị dâu! Chị thế nào rồi?” Cảnh vệ viên đỡ lấy người phụ nữ mới ngã xuống rồi hốt hoảng kêu lên.

Lần đầu tiên chính Ủy Tống tiếp xúc với gia quyến nên không có kinh nghiệm, hai tay đan vào nhau, nhìn xem người phụ nữ hôn mê bất tỉnh, lại quan sát hai đứa bé có thần thái khác nhau, hoàn toàn là dáng vẻ luống cuống không biết làm thế nào.

Triệu Khác và Chu Trường Cung nhìn nhau, nhanh chóng vươn chân chạy xuống dưới lầu.

……

Tô Duệ của thời mạt thế đã chết, chết ở trong làn sóng thây ma.

Tô Mai ở năm 58 cũng đã chết, chết bởi vì bệnh tim.

Chỉ khác biệt ở chỗ, một người thi thể không còn, một người thân thể còn đang nóng ấm.

“Tôi không muốn trở về, hức …… không có Kiến Nghiệp, tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ.”

Tô Duệ nhìn thấy cơ thể bản thân đang trong suốt, hoá ra khi người đã chết thì không biến mất mà dùng trạng thái này để tồn tại, chỉ là ……cô quan sát người phụ nữ đang khóc lóc, không hiểu bởi vì sao mà hai bọn họ lại bị vây khốn ở nơi trống trải mênh mông trắng xóa này.

“Hức …… sao cô còn không nói chuyện?”

Không quen biết, tam quan còn không hợp thì có cái gì có thể nói. Tô Duệ nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, vừa mới nhìn thì thấy bọn họ lớn lên trông có mấy phần tương tự.

“Cô nói nhanh đi, nói cô muốn thay thế tôi sống tiếp.”

“Tôi có thể thay thế cô…… sống tiếp sao?” Tô Duệ kinh ngạc chỉ vào bản thân, sau đó mới phản ứng lại kịp: “Ý của cô là, cô tuỳ lúc đều có thể sống lại?!! ”

“Đương nhiên!” Nhanh đi, nói mau, cô muốn thay tôi sống tiếp.

Tô Duệ: “Ồ.”

Chỉ có thế, chỉ có phản ứng này thôi sao?

“Cô có thể thay thế tôi sống tiếp đấy! Cô không xiêu lòng sao?”

“Điều kiện?” Từ trước đến nay Tô Duệ không tin tưởng thiên hạ có bữa cơm trưa miễn phí.

“Giúp tôi nuôi dưỡng hai đứa bé này.” Nói xong, Tô Mai vung tay, hai hình ảnh búp bê đất sét hiện ra trong không gian trắng tinh.