Chị Trương đồng ý: "May mà em giống mẹ.

Phải rồi, tối nay ăn gì đây?""Em làm cho." Đỗ Xuân Phân thích nấu cơm, hơn nữa rất thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn thỏa mãn của khách khi ăn xong, luôn có cảm giác thành tựu.Chị Trương cũng không tính múa rìu qua mắt thợ.Lý Khánh Đức ăn cơm cô nấu liền cảm khái "Tiểu Thiệu sau này thật có phúc."Cô thầm nghĩ, sau này anh ấy sẽ có phúc khí với điều kiện là phải nghe lời.

Nếu không cô cũng không cam đoan có cái gì để ăn.Sáng sớm hôm sau, Thiệu Diệu Tông đến cửa Lý gia, vừa nghe được tiếng của Xuân Phân, tim đập điên cuồng, anh hoảng loạn quay đầu đi."Tiểu Thiệu?"Thiệu Diệu Tông ngừng bước.Chị Trương bước ra hỏi: "Sao còn không vào nhà? Em đứng cửa tần ngần cái gì thế?""Không phải, em....!em quên xem quần áo của Đại Ny và Nhị Ny lớn bao nhiêu.


Em quay về hỏi lại." Thiệu Diệu Tông thấy Đỗ Xuân Phân cũng tới đây liền đem suy nghỉ muốn đổi ý nuốt ngược lại bụng.Chị Trương cười lớn: "Em ấy, sao lại hồ đồ rồi.

Hai cô bé nhà em chẳng phải cũng bằng tuổi hai nha đầu nhà Xuân Phân à, hỏi cô ấy là được mà."Thiệu Diệu Tông ra vẻ bừng tỉnh: "Phải rồi, em quên mất."Đỗ Xuân Phân đánh giá anh một lượt, anh trai này thật ngốc, khó trách rõ ràng là một quân nhân mà lại bị cha mẹ lẫn người ngoài bắt nạt đến không đỡ nổi, phải nhờ đến anh chị bày kế."Anh ở trong quân đội, nhưng chưa từng dẫn con với vợ trước đi cùng, không ngờ anh vẫn bình thường." Đỗ Xuân Phân nói.Chị Trương cuống lên giữ chặt tay cô vỗ nhẹ, "Tiểu Thiệu, chị không lừa em chứ? Xuân Phân tốt hơn người vợ cũ của em.

Đi nào, Xuân Phân lát nữa vẫn phải đi khách sạn."Thiệu Diệu Tông gật đầu, lướt qua Lý gia, "Em đi khách sạn từ chức à?""Chuyện từ chức của em đã xong rồi.

Khách sạn có đồ đệ của em, cậu ấy coi em như thầy như chị, trước khi rời đi em phải sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy."Thiệu Diệu Tông nhìn cô, thực không nhìn ra cô là một người có tình có nghĩa."Hôm qua anh về có nghĩ đến, mấy đứa bé lớn rất nhanh, mua mỗi đứa một bộ là được." Thiệu Diệu Tông thử nói: "Em mua cho hai đứa Đại Ny Nhị Ny, anh mua cho Đai nha và Nhị Nha."Đỗ Xuân Phân liếc mắt nhìn anh, "Anh có tiền à?""Tiền mua hai bộ quần áo vẫn có mà."Thiệu Diệu Tông không dám khoe khoang, sợ lại bị cô tranh tới trả tiền đến nghẹn họng không trả lời được.Xuân Phân cười nhạt trong lòng, "Hôm qua quên chưa hỏi anh, anh nói nhà ở trong quân đội đều mua sắm đủ rồi, là bao gồm cả củi gạo dầu muối giấm chứ?""Cái đó?" Thiệu Diệu Tông quên rồi.Cô lại cố ý hỏi tiếp: "Tiền của anh mua quần áo là hết rồi, vậy là mấy cái đó để em mua à? Đúng là bây giờ dùng tiền của em cũng không khác biệt mấy."Thiệu Diệu Tông đỏ mặt, miệng giật giật, đối diện với ánh mắt của Xuân Phân "Em nói sai cái gì phải không" anh chột dạ trả lời, "Trước kia, trước kia đều ăn cơm tại căn tin nên anh không nghĩ tới mấy thứ đó.""Sau này anh nghĩ nhiều hơn chút.

Anh sau này có thêm một người vợ và bốn đứa con nhỏ, không còn giống như trước nữa." Xuân Phân tối qua có nghĩ đến một chuyện, hỏi anh "Vậy công việc của em thì sao?"Thiệu Diệu Tông: "Chuyện này dễ xử lý.

Bộ đội mở một trường học, trẻ con buổi trưa sẽ ăn com ở trường, trường đang thiếu đầu bếp, với tay nghề của em có thể tới căn tin làm việc.""Căn tin?" Vậy thì được mấy đồng chứ.


Đỗ Xuân Phân không nhịn được nhíu mày, "Vậy tiền lương của em tính thế nào?"Thiệu Diệu Tông ngẫm lại tình hình tiền lương của người nhà quân nhân mà nói: "Cũng tương đương với chỗ làm hiện nay của em."Như vậy là tốt nhất.Xuân Phân không biểu hiện ra mặt, nói: "Đến cửa hàng bách hóa rồi.

Mua ở chỗ này đi."Một lần mua tám bộ quần áo, bốn bộ là để bây giờ mặc, bốn bộ cỡ lớn hơn thì đợi đến mùa thu là có thể mặc.

Sau đó Xuân Phân lại chọn tám đôi giày.


Thiệu Diệu Tông lén nhìn cô, phải chăng cô thiếu tâm nhãn? Một tháng được 36 đồng, trước kia phải trợ cấp cho chồng cũ, sau này phải tự nuôi hai đứa con, rồi phải ăn uống đạm bạc thế nào mới có thể tiết kiệm được là bao.

Một lần mua nhiều như vậy, ngày còn dài mà.

Xuân Phân giơ tay chỉ vào bộ quần áo người lớn treo bên cạnh, để người bán lấy cho cô bốn bộ, cô hai bộ, Thiệu Diệu Tông hai bộ..