Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 146: Chuyển nhà

Chủ đề này quá kích thích, khiến hai ông bà già cứ nằm tưởng tượng rồi cười quên cả buồn ngủ.

Nếu Đại Oa thật sự thi đậu đại học, tương lai rạng rỡ, kiếm đâu chẳng được vợ, lúc ấy hả, muốn vợ kiểu gì tuỳ ý nó lựa chọn, còn cần hai lão già này xuất tiền xuất lực à? Câu trả lời nhất định là không rồi.

Tốt quá, tốt quá rồi! Công nhận vợ thằng tư tốt số thật đấy! Không có lấy 1 phân tiền lận lưng nhưng lại đẻ ra được thằng con trai có chí tiến thủ, tự thân vận động chẳng cần mẹ nó phải lo lắng tích cóp mà vẫn lấy được vợ dễ dàng.

Mãi một giờ sau mắt mũi díu hết cả lại, ông bà Chu mới mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

Lâm Thanh Hoà nào đâu hay biết cha mẹ chồng bên kia đang vì số phận của mình mà cảm khái. Cô còn đang bận chiến đấu hăng hái cùng anh chồng yêu dấu đây này.

Đánh xong mấy hiệp, thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, hai vợ chồng nằm ôm nhau tâm sự.

Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách: “Việc em bán thịt heo, có cần nói với mẹ một tiếng không nhỉ?”

Trước đây không chung đụng nhiều thì còn đỡ nhưng giờ qua lại thường xuyên, ăn chung uống chung, về lâu về dài thể nào ông bà cũng phát hiện có điều bất thường.

“Không cần, nếu mẹ hỏi em cứ nói là phí xuất ngũ của anh là được.”

Lâm Thanh Hoà ngẫm lại thấy cũng ổn: “Vâng.”

Nếu nói ra, chưa chắc hai ông bà đã chấp nhận được sự thật này.

Nhưng nếu biết phí xuất ngũ là 3000 đồng, liệu có kinh ngạc tới rớt cằm không nhỉ?!

Thôi, tốt hơn hết là nói một nửa thôi.

Lâm Thanh Hoà với Chu Thanh Bách thống nhất rồi khớp thoại với nhau, đảm bảo sẽ không có kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Lúc này hai mí mắt của Lâm Thanh Hoà đã nặng trĩu nhưng Chu Thanh Bách thì đã kịp khôi phục thể lực.

Anh mời gọi: “Tiếp tục nhé?!”

Lâm Thanh Hoà chịu không nổi ông tướng này, phì cười, đẩy yêu một cái: “Anh kiềm chế lại cho em. Đừng cậy mùa đông nhàn hạ không cần làm việc mà suốt ngày xằng bậy.”

Chẳng phải người ta hay nói, về phương diện giường chiếu, đàn ông đến độ tuổi trung niên sẽ suy giảm dần hay sao? Vậy mà anh ấy vẫn trước sau như một, chả giảm tí nào.

Chu Thanh Bách bật cười, thương cô mệt nên không cưỡng ép, ngoan ngoãn ôm vợ ngủ.

Sáng mùng 1.

Cậu ba Lâm gõ cửa chúc Tết. Năm nay chỉ có một mình cậu ba vì mợ ba đang mang thai, phải ở nhà dưỡng thai.

Tới tận hôm nay Lâm Thanh Hoà mới có dịp hỏi thăm sự tình ngày hôm đó. Không biết sau khi cô đi, sự việc tiếp diễn như thế nào.

Cậu ba Lâm lắc đầu bất đắc dĩ: “Vợ anh cả và vợ anh hai giờ như nước với lửa, chẳng khác nào kẻ thù.”

Lần trước Lâm Thanh Hoà tức quá nên đòi lại cái áo khoác quân trang nhưng đồ đã bị kẻ không ra gì mặc bao lâu nay, Lâm Thanh Hoà cũng chẳng phải quá túng quẫn mà mặc lại thế nên trực tiếp cho thẳng chị cả Lâm, tiện thể châm ngòi ly gián một phen.

Tất nhiên chị cả Lâm không ngu tới mức không nhìn ra mục đích của Lâm Thanh Hoà nhưng đồ đã rơi vào tay chị, đừng hòng bắt chị chắp hai tay trả lại cho chú thím hai.

Cái này là chính tay Lâm Thanh Hoà đưa, vợ chồng chú hai bất mãn gì thì đi tìm Lâm Thanh Hoà mà đòi công đạo.

Anh hai và chị hai Lâm cũng đã được lĩnh giáo bản lĩnh của Lâm Thanh Hoà, đời nào lại dám trêu chọc để ăn quả đắng.

Đặc biệt là chị hai Lâm, chị ta hối hận tím ruột ma xui quỷ khiến thế nào lại chọc cho cô em chồng quay về gây ra phen sóng gió này.

Lâm Thanh Hoà thì chị không dám nhưng chị cả Lâm là cái thá gì mà đòi cướp đồ nhà chị, tất nhiên phải đòi lại bằng được.

Thế nhưng chị cả Lâm đâu phải dạng vừa.

Ban đầu là lời qua tiếng lại, dằn mâm xắn chén, dẫn tới động tay động chân. Anh cả và anh hai đánh nhau một trận, chị cả và chị hai suýt cào nát mặt nhau.

Cuối cùng ông bà Lâm phải ra mặt trấn áp mới tạm thời ngừng chiến.

Nhưng chỉ yên ổn ngoài mặt thôi, thù đã kết làm sao dễ dàng xoá bỏ. Mặt đã xé, còn mong cướp được áo khoác trên tay chị cả Lâm? Mơ tưởng!

Chị hai Lâm thì cả ngày chỉ chăm chăm cướp lại đồ.

Vì thế, một cơn sóng ngầm âm ỉ chảy, không một người nào chịu sống yên ổn.

Lâm Thanh Hoà nghe xong câu chuyện, tâm tình cực kỳ sung sướng, chỉ còn thiếu nước vỗ đùi cái đét và la lên “quá đã!”.

Cô nói với cậu ba Lâm: “Khi nào vợ chồng cậu tính dọn ra? Sớm tối chung đụng với mấy người đó chắc phiền chết mất.”

“Dọn ra? Dọn đi đâu? Làm sao dọn?” Cậu ba Lâm sửng sốt một hồi rồi cười khổ.

Làm sao anh không nghĩ tới việc này cơ chứ, nhưng đây nào đâu phải chuyện dễ. Chẳng có gì trong tay, biết lấy cái gì ra mà dọn? Bước đầu là đất nền đã vô cùng khó khăn. Anh đã lên đại đội ghi danh nhưng chẳng biết khi nào mới tới lượt.

Rồi tiếp theo là tiền cất nhà? Cả một khoản lớn, biết đào đâu ra?

Sau đó là vật dụng sinh hoạt, đặc biệt là nồi, trên dưới cả đại gia đình nhà họ Lâm chỉ có 1 cái nồi dùng chung.

Đừng nói Lâm gia, ngay cả Chu gia cũng vẫn đang dùng chung 1 cái nồi.

Chỉ có bếp nhà Lâm Thanh Hoà là sang nhất, một cái chảo lớn thêm một cái nồi hai quai.

Hai chị em ngồi chơi hàn huyên một hồi, cậu ba Lâm đứng dậy chuẩn bị về.

Lâm Thanh Hoà đưa cho cậu ba một miếng thịt khô. Trong nhà cũng chỉ còn dư lại 4 miếng.

Sau khi nói cho cậu cách chế biến liền xua tay tiễn khách, tránh việc cậu em ngại ngùng đùn qua đẩy lại.

Quay vào nhà, Lâm Thanh Hoà hỏi Chu Thanh Bách: “Anh ơi, nếu bây giờ muốn cất 1 căn nhà mới thì tốn khoảng bao nhiêu nhỉ?”

“Nếu nho nhỏ thì tầm 100 đồng là đủ.”

“Nhỏ cũng tốt rồi. Quan trọng là được dọn ra riêng chứ sống chung trong cái nhà đó, quả thực quá kinh khủng.”

Lâm Thanh Hoà quá hiểu ông bà Lâm cùng hai người con trai lớn, xấu tính giống y xì nhau, cả nhà cùng một giuộc, không chệch đi đâu phát nào.

Thật ra nguyên chủ cũng được di truyền bản tính này. Nếu xét đến cùng cả Lâm gia chỉ có mình cậu ba Lâm là đỡ nhất.

Lâm Thanh Hoà nói: “Không cần dùng đến khoản phí xuất ngũ của anh. Em có một khoản, có thể ứng ra cho nó mượn tạm.”

Chu Thanh Bách nhíu mày chỉ nhìn Lâm Thanh Hoà chằm chằm không nói năng gì.

Lâm Thanh Hoà phát hiện ngay tại mình lỡ miệng khiến anh nhà không vui.

Cô gái nhỏ vô cùng thức thời, lập tức tiến lên hôn cái chóc lên má người đàn ông đang giận dỗi.

Đúng lúc “cái loa phóng thanh” Nhị Oa bước một chân qua ngạch cửa, nó nhìn hết một màn tình tứ của cha mẹ mà vẫn còn giả vờ đưa hai tay che mắt lấy lệ: “Ây da ây da, giữa thanh thiên bạch nhật, cha mẹ…hí hí…con vẫn còn là con nít nha, con không thấy gì hết, không thấy gì hết!”

Xui thật! Lâu lâu mới chủ động một lần, lại bị con cái bắt quả tang, Lâm Thanh Hoà thẹn quá hoá giận: “Nhóc thối, đi vào sao không lên tiếng?”

“Con định chạy vào hỏi xem mẹ có muốn ăn khoai lang nướng không, ai ngờ quấy rầy hai vị chơi trò hôn hôn nha.” Nói xong, nó chạy vù mất, nhanh như dưới chân bôi mỡ.

Một phút sau, nó oang oang cái miệng thông báo cho Đại Oa cùng Tam Oa: “Cha mẹ đang ở trong phòng hôn nhau!!!”

Lâm Thanh Hoà: “……”

Chu Thanh Bách nhếch nhếch khoé miệng, vợ con anh thật đáng yêu!

Anh nói: “Muốn dọn ra, việc thứ nhất cần lo là nhà ở, tiếp đến là nồi niêu. Cái này mới là khó kiếm.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Anh có cách nào kiếm 1 cái không? Nhà mình thay nồi mới, đưa cái nồi cũ đang dùng cho cậu ấy.”

Chu Thanh Bách: “Để qua năm đi.”

Thời này, sắt thép bị quản lý khá chặt, Chu Thanh Bách cũng không nắm chắc.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Em giữ không ít phiếu công nghiệp, khi nào anh cần dùng bảo em đưa cho.”

Mùng 2 Tết.

Hai vợ chồng Chu Thanh Bách dắt đám khỉ con lên huyện thành du xuân.

Tối qua, Lâm Thanh Hoà đã thông báo việc này với ông bà Chu và vợ chồng Chu Hiểu Mai. Cô cũng đưa lương thực và thức ăn để họ nấu nướng ăn uống bên Chu gia một ngày.

Với lại, ngày mùng 2 là ngày con gái về lại mặt. Hai cô lớn cùng với chồng sẽ về thăm nhà ngoại, người đông đúc, tốt nhất là ăn uống chơi bời hết bên Chu gia đi, đừng kéo sang nhà cô.

Nhà Lâm Thanh Hoà xin phép khoá cửa 1 ngày, đi chơi.