Mấy chuyện bát quái trong thôn, Lâm Thanh Hoà biết rất ít vì cô hiếm khi giao tiếp với mọi người cho nên không nắm bắt được thông tin.

Hôm nay lúc chuẩn bị đi dạy, đang đóng cổng thì bắt gặp cô con dâu cả nhà họ Hoàng thần thần bí bí đi về.

Cứ tưởng bên trên truyền xuống tin tức gì mới cho nên Lâm Thanh Hoà thuận miệng hỏi một câu.

Ôm một bụng bát quái, đang không biết xả cùng ai, may quá Lâm Thanh Hoà hỏi, thế là cô dâu cả nhà họ Hoàng ghé sát lại nhỏ giọng kể chi tiết từ đầu tới cuối câu chuyện.

À, hoá ra là vậy! Bây giờ Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện.

Dâu cả nhà họ Hoàng thì thầm: “Cô không biết chứ nửa đêm qua nhà họ Mã ầm ầm hết cả lên, đánh nhau nguyên một đêm. Tôi còn nghe người ta đồn thằng con trai út của Mã lao tam thực chất là con của Mã lão tứ.”

Lâm Thanh Hoà khiếp sợ nhưng nghĩ lại thì chuyện này không phải không có khả năng.

Chính mắt hai vợ chồng cô nhìn thấy Vương Linh vụng trộm với Mã lão tứ từ lâu rồi chẳng qua là không nói ra mà thôi.

Quyết định nhắm mắt làm ngơ cho bọn họ một lối thoát không phải vì thương hại mà là tránh cho chuyện chó cùng rứt giậu. Suy cho cùng 3 đứa nhà cô vẫn còn là trẻ thơ, cô không muốn đặt các con trước bất cứ mối nguy hiểm nào cho nên hai vợ chồng cô không hẹn mà cùng lựa chọn lãng quên chuyện đêm hôm đó.

Dựa theo lời khai của hai người đó thì không ai biết họ bắt đầu vụng trộm từ lúc nào.

Vương Linh sinh liên tiếp 4 đứa đầu đều là con gái, mãi tới đứa thứ 5 mới ra được một mụn con trai.

Kể ra thì giữa Lâm Thanh Hoà và Vương Linh không có bất cứ thâm thù đại hận gì, lý do chính chỉ là Vương Linh ghen ghét Lâm Thanh Hoà tốt số hơn cô ta mà thôi.

Lâm Thanh Hoà thì dễ dàng sinh hết thằng con trai này tới thằng con trai khác còn Vương Linh đẻ hoài đẻ mãi toàn ra vịt trời, bao năm bị mẹ chồng đay nghiến chửi bới là đồ gà mái không biết đẻ trứng.

Tới tận khi đẻ đến đứa thứ 5 là con trai, Vương Linh mới đứng vững gót chân ở trong thôn.

Lâm Thanh Hoà vội tới trường kẻo muộn giờ cho nên chỉ kịp nghe qua loa, đến tận buổi trưa tan tầm cô mới có thời gian chạy sang nhà chị cả Chu hóng chuyện.

Chuyện này đang hot nên cả thôn có ai không biết, chị cả Chu cũng đã biết từ sớm rồi.

Lý do tại sao chuyện vụng trộm này bị khui ra thì phải kể từ tối hôm qua.

Chuyện là thế này, tối qua tuyết rơi, mọi người đi ngủ sớm vì thế Vương Linh lén lút chui vào phòng Mã lão tứ.

Nửa đêm cô con dâu thứ hai nhà đó dậy định đi vệ sinh không ngờ lại được chứng kiến một màn kinh thiên động địa. Cô ta sợ điếng người, lật đật chạy về phòng dựng đầu chồng dậy.

Lại nói Mã lão nhị và Mã lão tam tuy là hai anh em ruột thịt nhưng quan hệ cực kỳ tệ hại, phải nói là tệ nhất thôn. Hai người họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đánh đến độ một sống một còn, coi nhau không khác gì kẻ thù không đội trời chung.

Tự nhiên bắt được chuyện xấu nhà lão tam, Mã lão nhị đời nào chịu bỏ qua.

Hắn ta không nói hai lời bật dậy vớ lấy cái đèn pin trực tiếp đạp cửa xông vào. Nghe kể là nhìn thấy tận mắt Vương Linh cùng Mã lão tứ không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau…

Toàn bộ Mã gia chấn động!

Tất nhiên tiếp theo đó là Mã lão tam và Mã lão tứ lao vào đánh nhau túi bụi. Mã lão nhị thì đứng ở một bên châm ngòi thổi gió cái gì mà thằng con trai út chắc gì đã là của Mã lão tam, phải tới 9 phần 10 là con của Mã lão tứ.

Trước kia không cảm thấy gì vì nghĩ là đều là con cháu Mã gia, cháu giống chú cũng là chuyện bình thường, nào ngờ đến bây giờ mới vỡ lở đó là con giống cha. Haha!

Chị em dâu vốn ngứa mắt nhau từ lâu. Khó khăn lắm hôm nay mới có cơ hội, vợ của Mã lão nhị chỉ thẳng mặt Vương Linh bêu riếu cô em dâu vì không thể cùng chồng sinh được con trai cho nên trộm mượn Mã lão tứ hòng kiếm thằng cu.

Cả Mã gia nháo nhào trắng đêm.

Lâm Thanh Hoà vừa hóng hớt vừa chậc chậc lưỡi: “Thế cuối cùng xử lý thế nào?”

Đại gia đình ở chung một chỗ, lâu ngày không thể tránh khỏi xích mích. Nhưng mà chuyện này quá thúi, tiếng xấu đồn xa, rất nhanh trong vòng mười dặm xung quanh đây không ai là không biết. Thật là xấu mặt cả thôn!

Chị cả Chu: “Không biết nữa nhưng mà bây giờ Mã lão tam đang hoài nghi thằng út không phải con trai anh ta.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Vương Linh đâu?”

Chị cả Chu: “Về nhà mẹ đẻ rồi nhưng đêm qua cũng bị chồng đánh cho một trận không nhẹ.”

Đang nói chuyện thì chị hai Chu từ trong phòng đi ra. Lâm Thanh Hoà nhướng mày nói: “Hôm nay rét ghê. Cũng may gặt hái xong hết cả rồi, mọi người đang rảnh đến phát chán vì không biết làm gì giết thời gian, không nghĩ lại đụng trúng việc lớn nhà họ Mã. Chị hai chị đã nghe chuyện nhà bên đó chưa?”

Một sự mất tự nhiên xẹt qua gương mặt chị hai Chu, sau đó chị quả quyết khẳng định: “Tôi với cả Vương Linh đã không còn chơi với nhau nữa.”

Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói: “Không chơi là đúng, đừng để thanh danh bị vạ lây.”

Chị hai Chu không nói gì nữa, đi thẳng xuống bếp ngâm gạo chuẩn bị nấu cơm.

Lâm Thanh Hoà cũng mặc kệ, cô quay qua nói với chị cả Chu: “Năm nay được phát mấy phiếu vải nhưng nhà em tạm thời chưa cần dùng tới, chị có muốn đổi không?”

Hai mắt loé sáng, chị hai Chu lập tức đáp: “Muốn muốn.”

Qua năm Chu Đại Ni bước sang tuổi 17, cần phải may cho nó bộ quần áo mới.

Hai chị em dâu trao đổi giá cả xong Lâm Thanh Hoà liền trở về nhà.

Một lát sau Chu Đại Ni cầm tiền sang đổi lấy phiếu vải.

Bà Chu cũng ôm Tiểu Tô Tốn qua nhà hàng xóm buôn chuyện nhưng khi về nhà mình thì không nhắc lại.

Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, có sợ Tiểu Tô Tốn bị lạnh không mẹ?”

Bà Chu: “Không sao, mẹ bọc cho nó cả một cái áo bông dày đây rồi.”

Tiểu Tô Tốn đã ngủ tít thò lò, bà Chu ẵm nó vào trong phòng đặt trên giường đất ấm áp rồi ra ngoài phụ con dâu gọt khoai tây.

Trưa nay sẽ ăn màn thầu, khoai tây hầm thịt heo và uống canh củ cải.

Buổi chiều, tuyết rơi dày hơn. Tình hình thời tiết thế này không cần nhà trường thông báo, giáo viên và học sinh tự giác nghỉ ở nhà.

Lâm Thanh Hoà làm ổ trên giường đất, đem chuyện bát nháo mình mới hóng hớt được ra buôn cùng chồng.

Chuyện này quá lớn, tất nhiên Chu Thanh Bách cũng có nghe nói.

Chu Thanh Bách: “Khai xuân sẽ phân gia.”

Lâm Thanh Hoà: “Có phân gia cũng chẳng thay đổi được gì”.

Thay đổi thế quái nào được, đây là vụng trộm, mèo mả gà đồng đấy, có phải chuyện nhỏ đâu?!

Chu Thanh Bách không đáp lời chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho vợ.

Lâm Thanh Hoà lại hỏi: “Thế không có người xuống bắt à?”

Ở thời nay, quan hệ nam nữ lộn xộn là đại tội, bắt được sẽ bị xử phạt rất nặng.

Chu Thanh Bách: “Mã gia áp xuống.”

Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Loại sự tình này mà cũng áp được á?”

Hiếm khi thấy cô vợ nhỏ nổi cơn tò mò, Chu Thanh Bách bèn đem sự tình nói qua một chút.

Vợ của Mã lão tam chính miệng thừa nhận sau khi sinh đứa thứ 4, có một lần Mã lão tam bị sốt từ đó mất khả năng sinh đẻ.

Nhưng hai ông bà Mã không muốn giương mắt nhìn thằng ba tuyệt hậu, thằng tư lại chưa cưới vợ cho nên ông bà Mã làm chủ cho Vương Linh mượn một đứa con trai từ Mã lão tứ.

Đây không phải là vụng trộm mà là mượn. Cả hai vợ chồng ông bà Mã đều tuyên bố ra bên ngoài như thế.

Lâm Thanh Hoà nghe mà ớn lạnh cả người.

Trời đất, trắng mắt nói láo. Lời bịa đặt trắng trợn như thế mà hai ông bà già nhà họ Mã cũng nói cho được? Vừa nghe là biết nguỵ tạo rồi!

Chu Thanh Bách giải thích: “Chuyện như này ở nông thôn không phải là hiếm.”

Hai vợ chồng không sinh được con trai, người đàn bà có thể tìm tới một người đàn ông khác “mượn”.

Ở nông thôn, mọi người mong cầu con trai tới mức trở thành chấp niệm, cái gì không có cũng được nhưng con trai nhất định phải có. Vì thế, chỉ cần một câu nói đơn giản của Mã gia, việc vụng trộm giữa Vương Linh và Mã lão tứ đã biến tướng thành “mượn”, hai người họ từ có tội chuyển thành vô tội.