Tất nhiên, đây chỉ là quan điểm cá nhân, cô sẽ không nói ra miệng tránh để bà Chu nghe được lại suy nghĩ lung tung, người già là hay cả nghĩ lắm!

Một trái dưa để thì to nhưng chia ra mỗi người chỉ được có 1 miếng. Ngày hè nóng bức, có miếng dưa hấu giải khát là sướng nhất đời rồi, còn mong ăn no á hả? Không có khả năng!

Đánh mắt ra cả cái thôn này, số nhà dám bỏ tiền mua dưa hấu chỉ đếm được 2 tới 3 nhà là cùng.

Nhưng mà bắt gặp cái cảnh Chu Hạ nhặt miếng vỏ dưa của Tam Oa lên gặm lại, Lâm Thanh Hoà cũng thấy chạnh lòng. Chẳng may để chị hai Chu nhìn thấy thì thể nào cũng nổi điên lên cho mà xem.

“Hạ Hạ, ném đi, cái đó là vỏ dưa không ăn được.” Lâm Thanh Hoà đi vào nhà lấy cho nó 2 viên kẹo sữa.

“Cám ơn thím tư.” Chu Hạ vui vẻ, quăng cái vỏ dưa hấu lạt nhách đi, đón lấy 2 viên kẹo sữa.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Thành tích học tập gần đây thế nào?”

“Cháu rất nghiêm túc nghe giảng.” Chu Hạ chỉ có thể trả lời như vậy.

Nhị Oa đã bước vào học kỳ 2 năm lớp 3 mà Chu Hạ vẫn chậm rề rề ở lớp 2, hơn nữa phải nhờ Nhị Oa giúp sức mới lên lớp được chứ không ăn chắc lưu ban.

Trong thôn có không ít học sinh cũng cùng cung số phận lưu ban giống Chu Hạ.

Thành tích học tập của Chu Hạ… không thể khen được!

Lâm Thanh Hoà chả biết nói gì hơn, đành dặn dò: “Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ mang sách sang đây hỏi thím tư nhé.”

“Vâng” Chu Hạ gật đầu cái rụp rồi cầm kẹo cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về nhà.

Nó không độc chiếm hai viên kẹo, chia 1 viên cho đứa em gái nhỏ nhất.

Chu Lục Ni nhảy xổ ra căn vặn: “Sao tao không có?”

Chu Hạ: “Thím tư chỉ cho em 2 viên thôi.”

Chu Lục Ni bất mãn: “Giàu mà ki. Cho có 2 viên bọ còn không bằng dượng út!”

Chu Tam Ni nhíu mày: “Nói linh tinh cái gì đây?”

Chu Lục Ni bĩu môi: “Không phải việc của chị!”

Chị hai Chu vớ lấy cái gậy định đập cho Chu Lục Ni một trận, ai dè nó nhanh chân trốn thoát, chạy sang nhà chú thím tư.

Lâm Thanh Hoà đi ra ngoài đổ nước vừa hay bắt gặp.

Chu Lục Ni cười giả lả: “Thím tư, thím cho em trai cháu hai viên kẹo sữa hả?”

“Ừ” Lâm Thanh Hoà đánh mắt thoáng qua, nhàn nhạt đáp rồi xoay người vào nhà.

Lâm Thanh Hoà không có ấn tượng tốt với cô con gái thứ 2 nhà chị hai Chu, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã biết sống hai mặt, giống mẹ nó như đúc.

Hiện tại chị hai Chu đã không còn qua lại với Vương Linh, thu liễm bớt tính tình nhưng các cụ có nói một câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Chu Lục Ni thấy thím tư không thèm quan tâm tới mình thì dậm chân buông lời oán hận: “Đúng là đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc.”

Dứt lời vừa quay lưng lại thì phát hiện Tam Oa đang đen mặt nhìn mình chằm chằm.

Chu Lục Ni hoảng sợ: “Trời ơi, giật hết cả mình. Tam Oa, mày làm cái gì thế, mày muốn hù chết tao hả?”

“Từ giờ trở đi chị đừng sang nhà tôi nữa. Dám mắng mẹ tôi, hừ, tôi thấy chị mới là người lòng dạ đen tối nhất đấy!” Tam Oa không khách khí, phun một tràng rồi xoay người đi thẳng vào nhà.

Chu Lục Ni vội nói với theo: “Ê, mày đừng nói với ai nhớ.”

Tam Oa không thèm phản ứng, đi tìm mẹ thuật lại những gì Chu Lục Ni vừa nói.

Lâm Thanh Hoà nghe xong lại chẳng để trong lòng: “Mặc kệ nó đi. Con bé này nhìn là biết không phải đứa trẻ ngoan.”

“Ai không ngoan?” Đúng lúc bà Chu bế Tiểu Tô Tốn từ bên ngoài đi vào nghe thấy.

“Không có gì đâu mẹ.” Lâm Thanh Hoà không muốn chuyện bé xé ra to.

Thế nhưng Tam Oa vẫn còn ấm ức, nó quay qua méc bà nội: “Là Chu Lục Ni, vừa rồi chị ấy ở sau lưng mắng mẹ cháu là đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc.”

Bà Chu sửng sốt rồi nhìn về phía Lâm Thanh Hoà hỏi: “Chuyện này là sao?”

Lâm Thanh Hoà vừa nhặt rau vừa nói: “Lúc nãy con thấy Hạ Hạ nhặt lại miếng vỏ dưa hấu của Tam Oa nên con bảo nó vất đi rồi cho nó 2 viên kẹo sữa. Đoán chừng con bé Chu Lục Ni không có phần cho nên chạy sang đây ý kiến, con không để ý tới nó nên chắc vì thế mà sinh oán giận trong lòng.”

Lâm Thanh Hoà không hề để bụng việc này vì Chu Lục Ni thích cũng được, không thích cũng chẳng sao, vốn không liên quan gì tới cô. Nhưng mà việc này để bà Chu biết cũng tốt, Chu Lục Ni còn nhỏ, cần cho mẹ nó biết để chấn chỉnh kịp hợp, kẻo sau này Chu gia lại có 1 đứa cháu gái không ra gì thì xấu mặt cả họ.

Vương Linh là một cái gương to như cái liếp. Từ khi sự việc đổ bể, tất cả các hộ đều nghiêm khắc răn đe và dạy bảo con gái nhà mình.

Bà Chu nhịn không được, lập tức bế Tiểu Tô Tốn về Chu gia tìm con dâu thứ 2.

Chị hai Chu không ngờ Chu Lục Ni dám càn rỡ như thế, đã trộm nói xấu còn bị người khác nghe thấy, đúng là đồ ngu!

Nóng máu, chị hai Chu dần cho Chu Lục Ni một trận nhừ tử. Lần này nó chạy không thoát.

Anh hai Chu sau đó mới biết chuyện nhưng hiển nhiên không ngăn mà còn châm dầu vào lửa: “Con bé này hư quá rồi, cái tính xấu này là học từ mẹ nó chứ không ai vào đây. Bây giờ cô đã hiểu chuyện hơn thì lo mà dạy con đi, đừng để sau này xảy ra chuyện gì mà làm thúi mặt tôi.”

Bao nhiêu bực bội và xấu hổ, chị hai Chu đổ hết lên đầu Chu Lục Ni: “Từ giờ trở đi tao mà còn nghe mày dám nói xấu sau lưng người lớn thì tao đánh gãy chân chó mày.”

Ở Chu gia, Chu Lục Ni chẳng chơi với ai. Chu Đại Ni nhà bác cả và Chu Ngũ Ni nhà thím ba chỉ nguyện ý chơi với Chu Tam Ni chứ không đứa nào thèm chơi với Chu Lục Ni vì nó là một đứa mồm mép lại khôn lỏi, thích kiếm cớ gây sự và đặc biệt hay thọc mạch chuyện của người khác.

Tự nhiên thấy Chu Lục Ni bị đòn mà còn bị đòn đau, không ai kịp hiểu nguyên do. Cuối cùng Chu Đại Ni phải ra mặt can ngăn.

Chu Đại Ni đã là thiếu nữ, sang năm xuất giá cho nên năm nay chị cả Chu không bắt nó làm công việc đồng áng nặng nhọc, giữ nó trong nhà hỗ trợ cơm nước, chủ yếu là muốn chăm sóc nhan sắc con gái.

Nhanh thật đấy, mới ngày nào còn bé tí bé teo mà chớp mắt một cái đã tới tuổi gả chồng rồi.

Quan hệ giữa Lâm Thanh Hoà với chị cả Chu không tồi, hơn nữa cô rất thích đứa nhỏ Chu Đại Ni này, nó là một cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Vì thế Lâm Thanh Hoà đã tính toán chuẩn bị may một bộ quần áo mới tặng con bé ngày xuất giá.

Đây hoàn toàn được coi là một phần lễ lớn, có một số cô nương gia cảnh nghèo túng, ngày cưới chồng còn không có lấy một bộ quần áo mới.

Lâm Thanh Hoà đã đánh tiếng với chị cả Chu trước để chị đỡ phải lo phần này.

Còn chuyện Chu Lục Ni bị dạy dỗ một trận chỉ là chuyện nhỏ, xong là thôi, không ai nói đi nói lại nữa.

Đầu tháng 9, Tam Oa chính thức bước vào con đường học vấn. Riêng thằng nhóc này, Lâm Thanh Hoà không tính cho nó nhảy lớp, cứ để nó bước từng bước một, chậm mà chắc.

Nó không thể so được với hai anh trai. Cái đầu tiên nó thiếu là tính kiên nhẫn, Đại Oa với Nhị Oa chỉ cần ngồi vào bàn học là rất nghiêm túc, riêng nó cứ nhấp nha nhấp nhổm như có kim chích vào mông. Lúc nhỏ còn đỡ, càng lớn càng lười biếng, ngồi một chút xíu là ngứa chân muốn chạy.

Cả ngày không để tâm đến chuyện học chỉ đam mê tha lôi Tiểu Tô Thành đi quậy phá, từ nhặt tổ chim tới lội ruộng đào trộm khoai lang, không mâm nào vắng mặt hai đứa nó.

Lâm Thanh Hoà phát hiện, đánh cho một trận rồi muối mặt đi lên đội sản xuất xin lỗi.

Cũng may không phải mình Tam Oa mà nhiều trẻ em trong thôn cũng đi đào trộm thế nên đại đội không làm lớn chuyện, chỉ khiển trách rồi bỏ qua cho đám trẻ nhưng Lâm Thanh Hoà thì không bỏ qua, phải đánh cho chừa cái tội gian dối.

Xét trong 3 đứa con, Tam Oa là đứa không thành thật nhất.

Ngày khai giảng, Tam Oa rất hào hứng vì nó mong chờ ngày này từ rất lâu, đeo cặp sách mới rồi nhảy chân sáo theo anh hai tới trường.

Tam Oa và Nhị Oa học trường Tiểu học.

Còn Đại Oa, bắt đầu từ học kỳ này nó được mẹ đèo tới trường vì nó đã chính thức bước vào năm nhất Sơ trung.